
vẫn
chống chế: “Tại em sợ anh nhìn thấy ngọn rau chân vịt thảm hại đó thì không
nuốt được cơm. Em cũng vì anh mà!”.
Mạnh Thời không tranh cãi với cô nữa, bèn nghiêng đầu
nhìn cô, ánh mắt sáng ngời.
Lúc đầu Phùng Hy còn hùng hổ nhìn đáp trả, chỉ được
một lúc lại cảm thấy ngại ngần, bèn nói: “Không phải anh bảo đưa em đi một nơi
nào đó sao?”.
Mạnh Thời cười, lúc này mới thôi không nhìn nữa, hoan
hỉ đi lấy xe.
Đi được mấy bước, Mạnh Thời liền dừng lại. Anh quay
đầu cười cười: “Vừa ăn cơm tối xong không nên ngồi. Thôi chúng ta đi bộ nhé!”.
Dĩ nhiên là Phùng Hy đồng ý. Nhưng nếu cô biết phải đi
bộ bao lâu, bao xa, và nơi cần đến là nơi nào, chắc chắn cô sẽ thay đổi.
Gió thổi nhè nhẹ, lúc đầu Phùng Hy còn hào hứng, vừa
đi vừa nói chuyện rôm rả với Mạnh Thời, một tiếng sau cô liền hỏi: “Rốt cuộc là
chúng ta đi đâu vậy? Còn bao xa nữa?”.
Mạnh Thời bèn liếc cô một cái, nói: “Mới đi được một
tiếng đồng hồ. Mà lại là đi chậm. Đáng lý ra đi nhanh có lợi cho giảm béo hơn,
nếu đã là đi chậm thì phải đi nhiều hơn, không phải em muốn giảm béo đến cùng
đó sao? Mới thế mà đã định bỏ cuộc rồi? Nếu không kiên trì được thì chúng ta
bắt taxi đi, anh thì thế nào cũng được”.
Vẻ bất cần của anh đã khiến Phùng Hy nghiến răng không
nói gì. Cô biết đi nhiều tốt cho sức khỏe, cũng có lợi cho giảm béo, nhưng hình
như bụng đã đói rồi. Cô chỉ muốn phát khóc và thầm nghĩ cả ngày hôm nay chỉ
được ăn một hộp sữa, mấy ngọn rau chân vịt già luộc, ở nhà cũng chỉ được uống
trà Phổ Nhĩ suông.
Phùng Hy sải bước, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh
Mạnh Thời giống như tên địa chủ ác độc trong xã hội cũ. Cô thầm tưởng tượng ra
cảnh Mạnh Thời có cái bụng to như bụng bà bầu, mặt to bạnh như chiếc bánh màn
thầu, ngón tay mập như củ cà rốt, còn mình mới là người giám sát eo ót gặm chân
gà.
“Tinh thần tốt đó nhỉ. Em xem, tiềm lực của con người
là vô hạn. Theo sự phân tích của khoa học, khả năng chịu đựng của phụ nữ cao
hơn nam giới nhiều. Hôm nay chúng ta kiên trì đi tới đích, chắc chắn em sẽ đốt
cháy thành công đám mỡ dưới chân”. Mạnh Thời cao giọng nói, giống như đang hô
khẩu hiệu.
Phùng Hy cười một cách ranh mãnh, “Anh nhìn anh toát
mồ hôi rồi kìa, người sạch sẽ như anh chắc thấy khó chịu lắm”.
Mạnh Thời rút giấy ăn ra lau mồ hôi, cười đáp: “Sao em
lại nghĩ anh là người thích sạch sẽ quá mức? Anh cảm thấy rất đã khi được toát
mồ hôi, về đến nhà tắm một cái, sảng khoái biết bao nhiêu”.
Thôi đi anh! Phùng Hy nói với vẻ không thèm chấp: “Nhà
anh dọn dẹp sạch sẽ không dính một hại bụi, ghế sofa dám dùng cả màu trắng, lại
còn dám nói là không thích sạch sẽ?”.
Mạnh Thời liền cười ha ha, “Cũng không phải là thích
sạch sẽ quá mức, chỉ hơi thích sạch sẽ thôi? Sao vậy, em không thích người
thích sạch sẽ quá mức à?”.
Phùng Hy sải bước dài, than: “Thích sạch sẽ quá mức
cũng tốt chứ sao, về sau bạn gái anh được nhờ thôi”.
Mạnh Thời liếc Phùng Hy, nói: “Không hiểu ý em lắm”.
Phùng Hy bèn đắc ý phân tích: “Anh thử nghĩ mà xem,
nếu như anh có tính thích sạch sẽ quá mức, thấy nhà bẩn, chắc chắn anh sẽ không
chịu được, không chịu được thì phải động tay dọn dẹp nhà cửa. Trong nhà, phải
xem người nào là lười nhất, người nào lười nhất thì người đó là người sướng
nhất”.
“Xem ra em cũng có kinh nghiệm đó nhỉ. Nhưng, anh đến
nhà em, thấy nhà em cũng sạch sẽ đó chứ. Xem ra em cũng là người yêu lao động
đó nhỉ”.
Phùng Hy hơi cười cười. Nụ cười này khiến màn đêm trên
gương mặt cô càng trở nên huyền ảo, giống như chiếc bóng dưới nước, chạm nhẹ là
tan ra.
Mạnh Thời hơi ngạc nhiên, hỏi một cách thăm dò: “Nhớ
tới người yêu cũ hả?”.
Phùng Hy trở về với thực tại, “Không phải, em đang
nghĩ chăm chỉ một chút là tốt hay lười biếng một chút là tốt”.
“Em thích cái nào hơn?”.
“Lười một chút là tốt, thi thoảng chăm chỉ thôi”.
Mạnh Thời hỏi với vẻ không hiểu: “Tại sao không muốn
tiếp tục lười đi, không làm việc gì cả?”.
Phùng Hy bèn cười, tiếng cười trong trẻo, “Không, nếu
cứ lười mãi thì sẽ thành thói quen, sau đó đột nhiên chăm chỉ trở lại, đối
phương sẽ rất biết ơn mình”.
Mạnh Thời sững người, cười lớn: “Con gái thời bây giờ
sợ thật, ngay cả làm việc nhà cũng áp dụng chiến tranh tâm lý”.
Cứ thế, hai người cười cười nói nói đi từ phía tây
thành phố sang phía đông. Sau khi rẽ vào một con đường, Phùng Hy mới đột nhiên
phát hiện ra chỗ này quen thuộc biết bao.
Đối diện bên kia đường là nhà của cô và Điền Đại Vĩ
trước kia, cửa hàng mì bên kia đường là nơi cô ăn sáng hàng ngày, gần như tất
cả các vật dụng hàng ngày đều mua ở siêu thị nhỏ bên phải.
Cô lặng lẽ nhìn khu chung cư phía đối diện, cô và Điền
Đại Vĩ đã ly hôn hơn hai tháng rồi, tại sao lại có cảm giác rằng trong đời cô
chưa bao giờ có một người như thế, cô quên anh ta nhanh thật.
“Sao vậy, không đi được nữa à? Đến rồi”.
Đôi chân Phùng Hy như bị đóng đinh dưới đất, hai bàn
chân nặng như bị đổ chì, người mềm nhũn. Cô cười đau khổ, “Theo lời anh, mỗi
ngày chỉ được ăn một bát rau luộc, lại còn phải tăng cường luyện tập, chắc chắn
em không chịu nổi. Kể cả