
âu một mình, đi đâu cũng phải có bạn cùng lớp đi cùng. Nghĩ tới hình ảnh cô một mình lẻ loi đứng bên Tây Hồ,
Phụ Minh Ý thấy thương thương.
Tiếng Phùng Hy trong điện thoại rất vui vẻ, “Ngồi ở
quán cà phê, ngắm phong cảnh, shopping. Lâu
lắm chưa đi chơi như thế này rồi, đi một mình cũng thích lắm”.
“Bao giờ em về?”
“Em chưa biết, để xem tình hình thế nào đã. Nếu vui thì chơi thêm vài ngày, không vui thì thu dọn
hành lý quay về”.
Vẻ nhẹ nhàng, vui vẻ trong giọng nói của cô khiến Phụ
Minh Ý thở phào.Anh dặn dò thêm một câu, hỏi: “Nơi em ở có an toàn không?”.
“Tốt lắm, ngay cạnh Tây Hồ trên đường Nam Sơn”. Phùng Hy vừa cười vừa nói dối, “Có người bạn ở gần đây
hẹn em tối đi chơi. Thế đã nhé, bye bye!”.
Cô nhanh chóng cúp điện thoại, tay sờ lên ngực, tim
đập thình thịch. Sự quan tâm của Phụ Minh Ý khiến lòng cô rối bời. Điều
mà cô không cần nhất là sự quan tâm của anh, nó khiến cho cô không thể kìm nén
được và nhớ lại những kỷ niệm đẹp ngày xưa. Phùng Hy tự nhắc mình, anh đã kết
hôn rồi, và người mà anh lấy lại là con gái của sếp tổng, cô không được dính
dáng gì với anh.
Phùng Hy của tám năm về trước sẽ không nghĩ như vậy,
cô sẽ cảm thấy lãng mạn, cảm thấy ấm áp, sẽ cảm động rơi nước mắt. Hiện giờ, việc đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là miếng
cơm manh áo của cô. Cô nghĩ với vẻ bi ai, phải chăng cô đã bị xã hội tôi luyện
và trở nên xảo quyệt, thực dụng rồi ư?
Hai tháng, Phùng Hy quyết định, chưa đến ngày cuối
cùng quyết không lộ diện ở công ty, để Phụ Minh Ý và Vương Thiết đấu đá nhau. Chiến tranh, không phải đều bắt phụ nữ tránh xa đó
sao?
Quán cà phê, phòng trà, các thắng cảnh… Phùng Hy sắp
xếp thời gian rất cân đối, nội dung duy nhất mà cô bỏ qua là các đặc sản của
Hàng Châu. Cô nhìn các món khiến cô phải chảy nước miếng như bánh đậu xanh, gà
hấp lá sen, vịt hấp lá sen, mì tôm sốt lươn, cá chua ngọt… mà lòng vô cùng hậm
hực. Cô tự bảo với lòng mình, đợi cô gầy đi, gầy đi…
Cô ở Hàng Châu hai ngày, vẫn kiên trì sáu giờ sáng
tỉnh dậy, mặc quần áo thể thao chạy quanh Tây Hồ.
Lúc này đây khách du lịch quanh Tây Hồ rất ít, sương
giăng khắp hồ, hơi thở xen lẫn với bầu không khí trong lành, mát lạnh. Phùng Hy
đang chạy, thỉnh thoảng lại gặp người dậy sớm chạy thể dục, hai bên tươi cười
chào nhau.
Phía trước có một người đang chạy, bộ quần áo thể thao
màu đen, bước chạy chắc nịch, gương mặt điển trai, vừa nhìn đã thấy chạy qua
góc đường. Phùng Hy vừa chạy vừa ngoái đầu ra xem, người kia đã chạy xa rồi. Cô
nghĩ, chắc chắn là cô nhìn nhầm, người đàn ông đó trông rất giống Mạnh Thời.
Phùng Hy lại đi chơi một ngày, chập tối mới về đến
khách sạn. Vừa bước vào đại sảnh cô liền sững người, Phụ Minh Ý đang đứng trước
quầy lễ tân, lưng quay về phía cô.
Anh mặc bộ quần áo complet màu tím than, dưới chân đặt
một chiếc va ly, vừa nhìn là biết mới đến Hàng Châu. Tại sao anh lại biết cô ở
khách sạn này? Phùng Hy vừa lùi lại vừa nghĩ. Cô không biết là mình đang vui
hay đang sợ nữa, cô hoàn toàn né tránh theo bản năng, giác quan thứ sáu bảo với
cô rằng hiện giờ tuyệt đối không được gặp anh.
Chắc chắn Phụ Minh Ý sẽ hỏi nhân viên quầy lễ tân số
phòng của cô, biết cô chưa trả phòng chắc chắn sẽ đến tìm cô. Dựa vào kinh
nghiệm lăn lộn bao năm trên thương thường, cô đã áp dụng phương châm lùi theo
phản xạ.
Hành động diễn ra nhanh hơn những gì đang suy nghĩ
trong đầu, Phùng Hy cấp tốc lùi ra khỏi cổng khách sạn. Mắt vẫn liếc nhìn quầy
lễ tân, sợ Phụ Minh Ý bất ngờ quay đầu khiến cô không kịp né tránh.
Bỗng có người vỗ vai cô một cái, suýt nữa thì Phùng Hy
hét lên. Quay đầu nhìn thấy Mạnh Thời đang cười rất tươi, cô giơ ngay ngón tay
trỏ lên đặt lên môi ra hiệu im lặng, nghiêng người trốn vào chỗ tối dưới bóng
cây, nén giọng nói: “Rời chỗ này đã rồi tính sau”.
Mạnh Thời nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, thấy Phùng Hy
tỏ vẻ sốt ruột, bèn rảo bước nhanh tới, nghĩ một lát rồi đi theo cô.
Phùng Hy vẫy một chiếc taxi, cúi người lên xe ngay,
đang định bảo lái xe đi nhanh thì sực nhớ ra Mạnh Thời vẫn đang ở bên vệ đường,
bèn nói với vẻ ngại ngùng: “Tìm chỗ nào ngồi nhé?”.
Cô chỉ mong Mạnh Thời từ chối, thế nhưng chỉ một giây
sau Mạnh Thời đã chui vào xe ngồi ở hàng ghế sau, nhắc lái xe thay cô: “Đến
đường Bắc Sơn”.
Lúc đẩy cửa vào, cô nghe thấy tiếng cười và tiếng nhạc
ở bên trong. Phùng Hy lùi một bước, nhìn lên tấm biển, đúng là quán cà phê thật,
cô còn tưởng mình đang vào một quán bar.
“Bạn anh mở”. Mạnh Thời đứng ở cổng giải thích.
Phùng Hy liền cười, theo anh đi vào bên trong. Đập vào
mắt là trên chiếc bàn gần quầy lễ tân, một cô gái tóc dài đang vừa nhấc chiếc
váy dài nền trắng hoa xanh nhảy điệu flamenco. Dưới chiếc váy là cặp cổ chân
trắng nõn nà đeo một chiếc dây chuyền có chuông nhỏ, tiếng giày gõ vào mặt bàn
nghe rất vui tai. Váy dài xòe ra, trông rất hấp dẫn, nụ cười rạng rỡ ngự trên
môi của cô gái khiến ai cũng cảm thấy ngất ngây.
Tất cả mọi người đều vây quanh cô gái vỗ tay, tiếng
cười, tiếng huýt sáo vang lên từng hồi.
Phùng Hy tròn mắt đứng xem, bầu không khí