
nh cho một cuộc hôn nhân thất bại, từ đó sống
đơn thân một mình.
Ngẩng đầu nhìn lên phía trước, rặng liễu rủ xuống, ánh
trăng vằng vặc. Sau khi chia tay với Phụ Minh Ý, cảm giác ấm áp dưới ánh đèn
dường như không còn đến với cô.
Những năm qua, cô sống một cuộc sống cũng tạm gọi là
đầy đủ. Cô thích sưu tầm những đồ vật nhỏ, thích kết giao bạn bè, thích kết bạn
đi du lịch. Cuộc sống nhờ có nhiều sở thích mà trở nên sôi động, dần dần cô
cũng không còn để tâm đến những nỗi thất vọng về Điền Đại Vĩ. Dường như cô sống
một cuộc sống rất đầy đủ, nhưng những tình cảm yêu thương, ấm áp mà cô cần đều
đã trở thành những thứ xa xỉ.
Chi Hoa thường nói cô đảo lộn thứ tự ưu tiên, nhưng
Phùng Hy biết rõ rằng, đó là nỗi đau khổ khi không thể có được thứ mình muốn,
chính vì thế, cô đã bỏ cuộc.
Bất giác một cảm giác chua xót trào lên trong lòng, cô
liền nhớ đến Phụ Minh Ý.
Khi còn học đại học, Phụ Minh Ý rất chiều Phùng Hy. Cô
nhớ có một lần hai người đi du lịch ở Ngũ Đài Sơn, kết quả giữa chừng Phụ Minh
Ý có việc phải quay trở lại trường, khi quay về đành phải mua vé tàu đêm. Phụ
Minh Ý ngủ thiếp đi trên tàu, câu đầu tiên mà anh nói sau khi tỉnh giấc là, “Hy
Hy, anh xin lỗi, anh ngủ quên đi mất”.
Anh cảm thấy có lỗi vì anh không ngồi nói chuyện với
cô mà quay ra ngủ một mình.
Sau hôm đi ăn cơm với Phụ Minh Ý, cô và Phụ Minh Ý
dường như không qua lại gì với nhau, nhưng mỗi khi chạm mặt nhau trong phòng
làm việc, anh luôn để mắt đến cô. Ánh mắt đó rất đặc biệt, cảm giác như nhìn cô
chưa đủ, ánh mắt đó khiến Phùng Hy nảy ra ý định trốn khỏi công ty. Cô biết,
bởi vì cô quá béo, béo đến nỗi khiến Phụ Minh Ý mỗi lần gặp cô đều không thể
không nhìn cô, để nỗ lực tìm kiếm hình ảnh Phùng Hy của ngày xưa. Ánh mắt này
khiến trái tim Phùng Hy như bị ai lấy dao cứa.
Phùng Hy bỏ tai nghe xuống, ánh trăng bàng bạc chiếu
xuống mặt hồ, giống như một dải lụa đang phất phơ trong gió. Cô bước đến bên
một tảng đá bên hồ và ngồi xuống, đột nhiên bật khóc. Cô gục đầu xuống chân
khóc thút thít.
Không ai có thể thấu hiểu cảm giác béo là thế nào.
Thực ra cô rất thích mua sắm quần áo mới, thích trang điểm, nhưng hiện giờ cô
đã không còn hứng thú đi shopping nữa; thôi chuyện này cũng không nói đến làm
gì, nhưng suốt đời cô không thể quên sự sỉ nhục của Điền Đại Vĩ, và còn Phụ
Minh Ý, người yêu cũ của cô, mỗi cái nhìn của anh đều như đang tùng xẻo cô, và
còn... lại có người nhằm vào thân hình béo mập của cô, muốn lấy nó để làm quảng
cáo cho trung tâm thể dục thẩm mỹ. Vì nó mà sự tự tin của cô đã thực sự sụp đổ.
Cũng chỉ trong chốc lát, Phùng Hy nhanh chóng thoát
khỏi những suy nghĩ này và quay về với thực tại. Cô không ngừng nói với mình
rằng, cô sẽ sống hạnh phúc, nhất định, nhất định. Cô nhớ đến thời gian biểu mà
mình viết ra, từ sáng đến tối, kín lịch, thậm chí không có thời gian đến nhà
Chi Hoa thăm hai cậu con nuôi của cô.
Không phải sao? Buổi sáng bảy giờ ngủ dậy, nấu một bữa
sáng đơn giản, ăn xong đi làm; buổi trưa ăn cơm xong đi thẩm mỹ viện làm đẹp,
tiện thể ngủ một giấc; buổi chiều đến trung tâm thể dục thẩm mỹ tập yoga, tiếp
đó là đi siêu thị hoặc đi xem phim, không thì về nhà lên mạng; buổi tối thu dọn
một hồi rồi chạy bộ, đi bơi. Một ngày lịch được xếp kín bưng.
Nhớ đến thời gian biểu, Phùng Hy liền cười, cuối tuần
này cô đã hẹn với mấy người bạn thích leo núi đi leo núi uống trà. Cô phủi quần
đứng dậy, khóc xong, tự nhiên lại thấy trong lòng vui hơn.
Phùng Hy chầm chậm chạy về, đúng lúc này cô nhìn thấy
Mạnh Thời. Anh đang đứng dưới cột đèn và nói chuyện với nhân viên bảo vệ, Phùng
Hy liếc anh một cái, cô không định chào anh.
“Phùng Hy!”. Nhìn thấy cô anh liền cười, vội vàng chào
nhân viên bảo vệ rồi bước tới. Anh đến đây là để tìm cô, “Tôi đến là để xin
lỗi. Chuyện này tôi xử lý không khéo, đáng lẽ phải hỏi ý kiến cô từ trước mới
đúng”.
Nghe Mạnh Thời nói như vậy, tự nhiên Phùng Hy thấy
ngại. Cô khẽ cười, nói: “Không có gì cả, anh cũng có ý tốt, thực ra điều kiện
rất tốt, chẳng qua là do tôi không muốn mà thôi”.
Mạnh Thời đưa một xấp giấy A4 cho cô, nói một cách rất
chân thành: “Đây là các thực đơn giảm béo do tôi tìm được, và cả kế hoạch giảm
béo nữa, cô cứ tham khảo đi”.
Sự nhiệt tình của Mạnh Thời khiến Phùng Hy có phần bối
rối. Nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình, ôn hòa của Mạnh Thời, cô liền cười, đưa tay
đón lấy và nói “Cảm ơn anh”, rồi hai người liền đứng yên tại chỗ. Mạnh Thời đợi
Phùng Hy nói tạm biệt, Phùng Hy nhận đồ của anh, thấy nếu bỏ đi ngay e rằng
không tiện. Cả hai đều không nói gì, không khí có phần hơi kỳ cục.
Cuối cùng vẫn là Phùng Hy mỉm cười, giơ xấp giấy A4
trong tay, nói: “Cảm ơn anh, nửa tháng tôi đã gầy đi được hai cân rưỡi rồi”.
Mạnh Thời cười ha ha, “Tốt, tiếp tục kiên trì”.
Câu chuyện đã được mở đầu, tiếp theo thì dễ dàng hơn
rất nhiều. Dưới ánh đèn và ánh trăng, Phùng Hy xem qua thực đơn, rau xanh, thịt
cá, trứng, không thiếu thứ nào. Cô có phần nghi ngờ. Theo như cô tìm hiểu, cách
hiệu quả nhất để giảm béo là kiểm soát cái miệng của mình,