Teya Salat
Phù Hiểu, Em Là Của Anh

Phù Hiểu, Em Là Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324681

Bình chọn: 9.5.00/10/468 lượt.

ngọn đèn rọi vào Tiêu Thiển Thiển, trong chiếc đầm dài màu bạc, trông cô cực kỳ quyến rũ, khác hẳn vẻ sắc sảo, mạnh mẽ nơi tòa án. Đám đàn ông hét rầm lên.

“Vì công thần lớn nhất trong trò chơi “Truy tìm kho báu” của chúng ta, các vị, nâng ly, CHEER–S.” Đường Học Chính nâng ly rượu lên, bắt nhịp cho mọi người và một hơi uống cạn ly rượu.

“CHEERS.” Các hội viên cùng đồng thanh, nâng ly rồi một hơi uống cạn ly rượu.

Tiếng nhạc càng lúc càng lớn, không khí càng lúc càng náo nhiệt, có tốp ba, tốp năm hội viên đi đến chuyện với Tiêu Thiển Thiển, cũng có một vài người vây quanh Đường Học Chính và Mạc Vu Phi cười, đùa, chọc ghẹo nhau. Nhưng đông nhất vẫn là đám người tò mò về lý do anh mở tiệc khánh công vào buổi trưa. Đường Học Chính chỉ cười cười, ậm ừ mấy câu rồi lảng sang chuyện khác.

“Nó bây giờ á, hừ, ai biết nó đang làm cái quỷ gì Gia thưởng cho một trăm vạn luôn!” Đã vấp phải quá nhiều trắc trở nên Mạc đại thiếu gia bắt đầu không vui rồi.

“Thật hả?” Có người hai mắt sáng lên, “Nhà tao buôn bán tin tức, rất nhiều người muốn khiêu chiến với bí mật mang tên Ngoạn Gia, tao sẽ thả tin này cho bọn đó, nhất định sẽ ‘sốt’ lắm đây!”

“Nè, ngành báo chí của tụi tao đưa tin mới là hợp pháp nhá, sứ mệnh của tụi tao là phục vụ nhân dân. Mày đừng có lấy trò chơi của thế giới ngầm nhà mày ra so với tin tức của truyền thông chúng tao.”

“Thôi đi, cái đồ chuyên viết tiểu thuyết nhà mày thì biết cái gì.” Tin tức của nó còn không đáng tin cậy bằng tin tức nhà mình tự điều tra.

“Giỏi thì ra tay đi, đừng có nổ nữa.” Đám người ‘chỉ lo thiên hạ không đủ loạn’ quanh đó vội châm ngòi, ai bảo nhân phẩm của người ta tốt quá cơ, lâu lắm rồi họ có được xem người ta đánh nhau đâu.

Còn Đường Học Chính khi nghe đến ba từ: “viết tiểu thuyết” thì vui lắm, cô bé nhà anh cũng viết tiểu thuyết nha, hôm nào anh phải tìm đọc mới được.

“Ngoạn Gia, nhớ ai mà nhớ đến ngẩn người vậy ta?” Một anh chàng lực lưỡng, đen đến mức gần như không thể nhìn ra anh ta là người da vàng vừa ngậm thuốc vừa rót rượu cho Đường Học Chính hỏi.

Đường Học Chính nhìn sang cái gã thuộc trường phái dã thú, nếu đấu khoản lăng nhăng với Mạc Vu Phi thì sẽ là một cuộc chiến sống còn nọ, anh cụng ly với gã, “So với chúng mày, tao trong sáng như chú cừu non lạc đường.” Tính từ khi biết Phù Hiểu.

Mạc Vu Phi phụt luôn ngụm rượu trong miệng ra, oh his god, tai anh có vấn đề rồi chăng?

“Đường thiếu, kể cả khi giả nai, anh cũng rất đẹp trai.” Một cô gái ăn vận theo phong cách thời trang Lolita nháy mắt mấy cái liền với anh, cô rất muốn có một ‘cuộc tình trong sáng’ với anh nha.

Kết luận duy nhất mà Đường Học Chính rút ra là: không thể để Phù Hiểu tiếp xúc với đám người này.

“Mạc, lửa gần rơm lâu thế rồi mà mày còn chưa cưa được người đẹp Tiêu à?” Nhắc đến phụ nữ, chàng trai lực lưỡng chuyển luôn sang đề tài hứng thú của anh.

“Mày muốn gây hả?” Bị chọc đúng vết thương lòng, Mạc Vu Phi lườm lại anh chàng. Thế nó tưởng anh nhuộm tóc màu bạc làm gì? Tóc trắng đã ba trượng dài; Sầu thu dằng dặc bao ngày riêng mang[1'> chắc!

“Đến lượt tao rồi.” Chàng trai lực lưỡng rất lịch sự, thông báo trước một tiếng.

“Đến cả Gia cũng chưa cưa được đâu nhé, nếu mà mày cưa được cô nàng, Gia sẽ tự tay viết ngược tên mình treo lên đây!” Nhìn bộ dạng vênh váo của anh chàng, Mạc Vu Phi nói cứng. Không phải vì anh trúng phép khích tướng của anh chàng đâu, mà là anh nhìn ra: trái tim của người đẹp Tiêu đã trao cho cái gã ngồi đối diện anh này rồi, chẳng qua cô nàng kiêu quá, cố đợi người ta tán đến mình.

“Vương Tiểu Xuyên, mau ‘ngủ’ cô nàng đi, Mạc thiếu cứ như gà mắc tóc ý, để gã triển lãm sự bác đại tinh thâm của chữ Hán trước nhân dân cả nước đi nào.”

“Tốt, ông thích câu này của mày!” Chàng trai lực lưỡng Vương Tiểu Xuyên nhấp một ngụm Whisky[2'> trong ly, anh đang tràn ngập tự tin.

Đám người lắm chuyện bắt đầu rộn rã bàn tán.

“Hứ.” Đàn ông. Một cô tiểu thư nhà giàu ăn vận theo phong cách thời trang Lolita liếc xéo mấy người họ một cái. Sau đó, cô ngó sang Đường Học Chính ít lời và luôn điềm tĩnh, nhìn đi, không bị mê hoặc bởi sắc đẹp mới là một người đàn ông chân chính.

Kỳ thật, cô đã sai hoàn toàn. Dù trên phương diện nào và ở thời điểm nào, thì người đàn ông này cũng luôn trầm mê nữ sắc, trầm mê hơn ai hết. Chỉ có điều cô không phải người con gái đó mà thôi.

Khi này, tâm trí của Đường Học Chính chả bay đến tận đẩu tận đâu rồi ý. Anh tán phét với đám người một lát, nhìn đồng hồ thấy cũng gần đến giờ thì cầm áo khoác đứng dậy, “Tôi đi trước đây, mọi người ở chơi vui vẻ.”

“Ố?” Đám người ngỡ ngàng, “Lủi nhanh vậy ư?”

“Ừ.” Anh uống cạn ly rượu của mình, khóe môi cứ cong cong như đang cười rồi anh rảo bước đi ra ngoài: Còn phải tắm trước khi đi đón cô nữa.

“A Chính, anh đi đâu đấy?” Tiêu Thiển Thiển vội gọi.

“Đón vợ tôi.” Khi này, trong đầu Đường Học Chính chỉ có mỗi một suy nghĩ là Phù Hiểu sắp đến nơi rồi, tâm trạng anh đang rất tốt nên người ta hỏi gì anh đáp nấy luôn. Trả lời xong anh không khỏi ngẩn ra, anh luôn là người trầm tính, giỏi về kiểm soát thái độ cũng như lời ăn tiếng