
viên chuyển phát nhanh, chàng thanh niên cười, đưa cho cô một chiếc hộp, “Phù tiểu thư, đây là bưu kiện của cô, mời cô ký nhận cho.”
Phù Hiểu tròn mắt, nhận hàng xong, cô không khỏi khen ngợi: “Anh là nhân viên của công ty chuyển phát nào thế? Nhanh thật đấy!” Hồi trước, mỗi lần Dương Mật gửi đồ cho cô, có nhanh cũng phải ba ngày lận.
Chàng thanh niên cười ngốc, bảo: “Công ty chúng tôi là doanh nghiệp tư nhân ở Bắc Kinh, thường thì phí dịch vụ của công ty tôi cao hơn các công ty chuyển phát nhanh khác.” Anh đọc làu làu câu trả lời mà cấp trên dặn anh nói ra. Anh nghĩ: chả biết trong hộp là cái thứ cơ mật gì mà có thể khiến đại Boss cử mình bay chuyến bay đêm đến đây, còn yêu cầu mình đóng giả nhân viên chuyển phát nhanh rồi đưa hòm đến ngôi nhà bình thường này.
“À… Vậy làm phiền anh rồi.” Nếu thế thì có khi phí chuyển phát đắt bằng phí thuê thợ bẻ khóa bẻ 100 cái khóa cũng nên. Phù Hiểu có phần xấu hổ, may mà anh ta không biết trong hộp đựng cái gì, chứ không thì mất mặt quá.
“Không cần khách sáo vậy đâu, tôi đi đây. Chào cô, Phù tiểu thư.”
Sau khi chàng thanh niên nọ đi khỏi, Phù Hiểu ngồi xuống sô pha, mở bưu kiện ra. Vừa mở ra là cô thấy chùm chìa khóa thân quen của mình liền, hai người họ rõ là hài mà, vì một chùm chìa khóa mà đình đám vậy đấy. Cô bật cười, cầm chùm chìa khóa lên lắc lắc thì phát hiện trên nhóc búp bê ở móc treo chìa khóa có quấn một sợi dây chuyền lấp lánh ánh bạc. Cô ngắm kỹ, đó là một chiếc dây chuyền đeo cổ mắt to bằng bạch kim, mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá được nạm đá xanh… Thứ này, không phải hàng thật đó chứ?
Cô tháo chiếc dây chuyền xuống, có lẽ là anh chàng lại bày trò, đeo quà tặng người ta lên nhóc búp bê cũng nên, ngố quá đi mất. Cô bật cười, định lấy điện thoại ra gọi, trêu anh chàng mấy câu thì chợt phát hiện trong bưu kiện vẫn còn sót đồ, thế nhưng lại là một chiếc thẻ tín dụng. Thẻ có màu đen, trông sang trọng mà vẫn nhã nhặn, cô đánh vần phiên âm tên chủ thẻ thì thấy trùng vần với tên cô[1'>, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Khi cô còn đang do dự thì Đường Học Chính đã gọi đến: “Em nhận được đồ rồi hả?”
“Ừ…” Nhìn chăm chăm vào hai món đồ không phải của mình, sau thoáng do dự, Phù Hiểu hỏi, “Đường Học Chính, có phải anh lại đánh rơi cái gì rồi không?”
[1'> Chữ in trên thẻ tín dụng ở Trung Quốc là chữ tiếng Anh, khi đó tên chủ thẻ sẽ được viết dưới dạng phiên âm bằng chữ Latinh và không có thanh. Tên Phù Hiểu tiếng Trung là: 符晓, phiên âm Latinh là Fú Xiǎo, phiên âm Latinh không thanh là Fu Xiao.
Không hớn hở như những người đàn bà khác thì thôi, sao lại có thái độ này vậy? Đường Học Chính phát hiện: cô bé nhà mình quả thật còn rất nhiều điểm khác biệt chờ anh khám phá, anh cười khổ, “Quà tặng em để tạ tội đó, anh sợ em lén mắng anh.”
“Hả?” Tặng cô ư? “Hình như nó là bạch kim thì phải? Đá nạm trên mặt dây chuyền cũng là đồ thật phải không?” Chỉ một chiếc dây chuyền này… nói theo cách của cô Dương thì: cũng đủ để mua một chiếc ô tô rồi.
“…” Tuy chiếc dây chuyền đó là anh chọn đại vì thời gian quá gấp nhưng cô cũng đừng nghi ngờ anh tặng vòng cổ giả cho người phụ nữ của mình chứ? Rốt cục trong suy nghĩ của cô, anh nghèo đến mức nào?
“À, xin lỗi, em không có ý gì đâu, chỉ thuận miệng hỏi thế thôi,” Phù Hiểu lại bấn rồi, “Ý của em là món quà này quý quá, em không thể nhận…”
“Em không thích?” Đường Học Chính cau mày. Trước kia, những người đàn bà khác có thích trang sức gì thì anh cũng chỉ ném thẻ cho họ tự đi mua thôi. Tối qua, thấy đống vòng vèo, nhẫn nhiếc trên người Tiêu Thiển Thiển, anh mới phát giác: cô quá mộc mạc – mặc dù anh thì anh thấy cô như vậy đã tuyệt lắm rồi – anh nghĩ phụ nữ chắc ai cũng thích đeo đồ trang sức. Thế là anh kêu người ta cầm đỡ một món trang sức đến cho anh, định để cô đeo tạm, rồi hôm nào cô lên Bắc Kinh, anh sẽ đưa cô đi mua trang sức cô thích sau.
“Không phải thế…” Phù Hiểu thấy một cảm xúc khác lạ len lỏi trong lòng, cô nhìn chăm chăm mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá lấp lánh mà không biết nên nói sao cho anh hiểu ý mình: “Chỉ là…”
Đầu dây bên kia có người gọi: “Đường thiếu,” Đường Học Chính đáp lời người nọ rồi bảo với cô: “Em thấy chiếc thẻ chưa? Em cất nó đi, muốn mua gì cứ quẹt thẻ đó là được, không phải lo đắt rẻ gì cả. Anh có chút việc cần xử lý, anh cúp máy trước đây.”
“Thứ này… Hả!” Không biết vì cái gì mà cô cứ thấy tấm tức trong lòng, song thấy anh bảo anh có việc thì cô quyết định để lần khác nói, “Bye bye.”
Một thời gian sau vụ hiểu lầm trên, tình cảm của hai người ngày càng thắm thiết nhờ những cuộc điện thoại và những dòng tin nhắn. Phù Hiểu trăn trở lắm, vì anh đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng công việc của cô. Vốn khi viết cô luôn từ chối tất cả những sự quấy nhiễu từ môi trường xung quanh, nhưng bây giờ cô lại không nỡ để di động sang chỗ khác – vì sợ để nhỡ cuộc gọi hay tin nhắn nào của anh. Cô từng vì chuyện này mà trách anh song sự trách cứ của cô chỉ rước lấy những tiếng cười sung sướng của anh, “Thế thì em đừng viết nữa, anh nuôi em.”
“Không được, không có việc gì làm sẽ nhàm chán lắm.”
Đ