
ấp xỉ dìu đến dãy ghế chờ bằng sắt của bệnh viện ngồi. Anh chàng bệnh nhân đó lớn tiếng kể khổ, “Đờ, lần này thì tao chết chắc rồi. Mày không thấy vẻ mặt lúc đó của Mạc thiếu nên không biết, anh ta gào lên với tao: “Bảo vệ cô ấy, đồ ngu!” Sau đó, anh ta tự xông lên, anh hùng cứu mỹ nhân một lần, tiếp đó, đùi trái của anh ta bị đạn văng trúng. Nhiệm vụ của tao là bảo vệ anh ta, thế nhưng anh ta lại bị thương, mày bảo có phải tao sắp toi đời rồi không?”
“Mạc thiếu mà lại liều mình đi cứu một người phụ nữ ư?” Đám bạn gã đâu rảnh mà quan tâm đến tương lai bi đát của đồng bọn chứ, họ còn bận ngồi lê đôi mách.
“Không thể nào! Mày đừng vì trốn tránh trách nhiệm mà nói luyên thuyên!”
“Tất cả những lời ông đây nói đều là thật! Anh ta thấy người đàn bà kia lơ nga lơ ngơ thì giận dữ đẩy tao ra rồi xông lên, thế nên anh ta mới bị người nhà họ Tề bắn trúng.”
“Đờ, có thật không đó?”
Còn hai nhân vật chính của cuộc thảo luận trên thì đang có mặt trong một phòng bệnh VIP của bệnh viện: Mạc Vu Phi nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt; Còn Phù Hiểu thì ngồi ở cạnh giường, nhìn anh với vẻ lo lắng.
Sau khi thấy tính mạng anh không hề bị đe dọa, một vài gã bạn xôi bạn thịt của anh hỏi thăm vớ hỏi thăm vẩn anh đôi ba câu, rồi quay sang tròng ghẹo nữ vật chính trong truyền thuyết, “Cô gái trẻ à, nghe nói Mạc đại thiếu gia của chúng tôi xả thân cứu người đẹp. Thật khiến người ta đau đớn cõi lòng, à không, là cảm động, cảm động, ha ha ha.”
“Xê ra, gọi cô gái trẻ cái nỗi gì, sau này mày phải gọi là chị dâu, chị Mạc nhỉ?”
Bị đám người vây lấy, Phù Hiểu có phần e thẹn: “Các anh hiểu lầm rồi, quan hệ giữa tôi và Mạc Vu Phi không phải loại quan hệ đó.”
Hê! Mạc Vu Phi luôn thích khiêu chiến với khó khăn, thử thách: “Được, được, chúng tôi hiểu cả.”
“Với sự hành động anh dũng mà Mạc thiếu gia của chúng tôi làm ngày hôm nay, có phải em nên lấy thân báo đáp không?” Bọn họ không biết là còn có một ngày này, ngày mà Mạc Vu Phi quý trọng một người đàn bà hơn chính mình. Hiếm khi được xem vở kịch hay thế này, bọn họ cũng phải đền đáp người ta chút chút chứ nhỉ.
Biết là bọn họ đang trêu, Phù Hiểu không nói gì nữa, chỉ cười cười.
“Chúng mày có thể xéo rồi.” Nhân vật chính bị bỏ quên trên giường bệnh lạnh lùng rít lên.
“Thôi nào, chẳng phải tụi tao đang nói tốt cho mày đấy ư?”
“Đúng đó, cô gái trẻ, em tên gì?”
“Tôi là Phù Hiểu, chào anh.”
“Phù… Hiểu?” Sao nghe quen tai vậy?
“Đúng rồi, Phù là ký hiệu, Hiểu là rạng sáng.”
“Ồ, có phải em là cái cô phóng viên người Sao Hỏa đó không?” Một người vỗ tay đánh tét một cái, sau đó nở nụ cười đến là quái, nhìn chằm chặp hai người họ, sực ngộ ra, “A, chả trách em dám viết về Mạc Vu Phi kiểu đó, hóa ra là nhân vật quan trọng, anh hiểu, anh hiểu mà.” Vương Tiểu Xuyên nói không thể trêu vào, hay cô ấy là cô gái định mệnh chân chính của Mạc Vu Phi? Nhưng cô gái này không ngực, không mông, trông như một thiếu nữ ngây thơ, không giống lắm.
Tất cả họ đều đã đọc bài viết đó rồi á, mình còn bị người ta gọi là phóng viên người Sao Hỏa nữa chứ, xấu hổ quá đi mất.
Vương Tiểu Xuyên ngồi ở một đầu khác thì vừa ngậm điếu thuốc không châm lửa vừa thờ ơ. Lũ người này chết rồi đến nơi mà còn không biết. Nhưng hành động của Mạc Vu Phi hôm nay cũng khiến anh hơi bị khó hiểu, dù là vì vợ của Đường thiếu đi chăng nữa thì theo như miêu tả của gã vệ sỹ: phải chăng Mạc Vu Phi hơi anh dũng quá.
Không hiểu sao mà tâm trạng của Mạc Vu Phi cực kỳ tệ: “Mau xéo hết cả đi!”
Đúng lúc đó, cánh cửa bỗng bật mở, một người đàn ông trán ướt đẫm mồ hôi xuất hiện trước mắt mọi người.
Nụ cười khách sáo cứng lại trên môi Phù Hiểu, trong khoảnh khắc ấy, trong mắt như cô chỉ còn lại mỗi hình ảnh của người đàn ông ấy. Phụ nữ là thế, dù trong lòng có oán mấy, cáu mấy thì khi nhìn thấy người đàn ông duy nhất của lòng mình, cô cũng thầm mong được sà vào lòng anh. Mấy hôm nay, Phù Hiểu tủi thân lắm, cô đã nghĩ rất nhiều, cộng thêm với việc cô vừa trải qua tình huống hai phe sống mái với nhau mà cô tưởng chỉ có thể xuất hiện trong phim ảnh, cô đã phải cố nín nhịn đến tận bây giờ. Trong cơn hoảng hốt, cô nhìn thấy người đàn ông khiến cô vừa yêu vừa hận nọ, thế là chỉ trong nháy mắt, mũi cô như nghẹt đi, cô gọi: “Đường Học Chính.”
“Phù Hiểu.” Đôi mắt anh khóa chặt lấy cô, ánh mắt đầy tham lam của anh lướt trên người cô. Khi nghe tin cô bị thương, trái tim anh như ngừng đập. Anh chạy đến, vươn tay ra, ghì chặt báu vật quý giá nhất của anh vào lòng: “Vợ, cục cưng bé bỏng, em bị thương ở đâu hả, có đau lắm không?” Anh hôn lên trán cô, hôn lên mặt cô, hỏi với vẻ đau lòng.
Ngã vào vòng ôm luôn khiến cô không muốn xa rời ấy, hơi thở thân quen, hơi ấm thân quen, ngay lập tức, không biết tại sao, nước mắt cô chợt lã chã rơi, “Đường Học Chính…”
“Em khóc cái gì! Đau ở đâu? Hay có chỗ nào không thoải mái?” Thấy Phù Hiểu khóc là Đường Học Chính rối hết cả lên, không biết phải nói gì. Tuy khi nhìn những người phụ nữ khác rơi lệ, anh cũng sẽ thấy tội nghiệp cho họ. Nhưng khi bắt gặp người phụ nữ của mình rớt nước mắt dù chỉ một giọt thì anh rất h