
Mẹ, sao lại nghi ngờ con”. Phù Khiết kháng nghị kêu lên.
“Ai bảo con trước đó đã phạm tội”.
“Con trước đó nào có phạm tội?”
Hà Mĩ Kì nghiêng người liếc con gái, “Lần trước ai xen vào việc của người khác đánh sai người, còn muốn chúng ta tới nhà xin lỗi?” Bà nói.
“Ách… Lần đó là ngoài ý muốn”. Phù Khiết có phần chột dạ.
“Lần trước trước lại là ai mượn xe của người ta, kết quả là đem xe của người ra đâm làm hỏng?” Phù mẫu tiếp tục nói.
“Đó là do người khác đâm vào con, con cũng là nạn nhân”. Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Lần trước trước trước lại là ai đánh chó, để cho chủ nhân con chó cáo trạng tới tận nhà?”
“Con chó kia cắn bậy người, con tưởng chó lang thang, ai biết nó có chủ nhân…” Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ dần, đầu cũng cúi đến càng lúc càng thấp.
“Còn có lần trước trước trước trước…”
“Được rồi, mẹ, con đầu hàng, xin mẹ đừng nói được không?” Phù Khiết cuối cùng chịu không được hai tay tạo thành chữ thập nói cầu xin tha thứ. Nếu để mẹ nói xong, cô bắt đầu đào một cái hang chuẩn bị chui vào.
Cô làm sao lại làm nhiều việc điên rồ như vậy chứ? Ngay cả cô chính mình nghe xong đều cảm thấy khó tin.
Ngược lại, cũng khiến cô càng thêm cảm kích ba mẹ hơn.
“Ba, mẹ, cảm ơn hai người những năm gần đây bao dung cùng nhẫn nại, cảm ơn hai người, xin nhận một lạy của con gái”. Hai tay cô để lên mặt bàn, cúi xuống một lạy.
“Không cần lạy, chỉ cần ngày thứ sáu con ngoan ngoãn theo mẹ đi đến một nơi là được”. Hạ Mĩ Kì nói.
“Không thành vấn đề, bất kể mẹ muốn con cùng mẹ đi ra ngoài chợ mua đồ ăn làm kẻ khuân vác, hay là đến các cửa hàng vàng mua sắm, hoặc là đổ máu làm hiếu nữ [1'>, con gái vạn lần cũng không chối từ”. Phù Khiết lập tức nói tiếp lời.
“Mẹ muốn con thứ sáu theo mẹ đi xem mắt”.
“Cái… khụ khụ…” Phù Khiết thiếu chút nữa thì bị nước bọt của mình làm cho sặc chết. Rất kinh hãi! Xem mắt? Cô thô lỗ kêu to lên hỏi.
“Đúng vậy”.
Nghẹn họng cứng lưỡi sững sờ nhìn chằm chằm vào vẻ mặt mẹ bình tĩnh như thường, mặt không đổi sắc, Phù Khiết nghi ngờ chính mình có phải là nghe lầm hay không, hay là chứng hoang tưởng, bằng không làm sao lại có chuyện phát sinh thái quá như thế?
Xem mắt?
Cô sao?
“Mẹ, trước tiên xin cho con biết rõ, là mẹ muốn đi xem mắt, hay là con?” Cô chăm chú nhìn chằm chằm mẹ hỏi.
“Con gái, ba còn chưa chết”. Phù ba ba một bên nhịn không được cười khổ mở lời.
“Xin lỗi ba, nhưng mà mẹ nói muốn đi xem mắt…”
“Người phải đi xem mắt là con!” Trừng mắt với con gái, Hạ Mĩ Kì nghiến răng nghiến lợi nói. Thật là mau bị tức chết rồi!
Phù Khiết lại lần nữa lộ ra bộ dạng nghẹn họng cứng lưỡi, ngây như gà gỗ, hoàn toàn không có cách nào tiếp thu đả kích lớn như vậy. Đi xem mắt ư! Please, cô lớn lên có bộ dạng kém như vậy sao? Tuổi đến ba mươi hay là bốn mươi, nhất định phải đi đến bước xem mắt này sao?
“Đây sẽ không phải là thật, con còn trẻ như vậy…” Cô lắc đầu, khó có thể tin nói ra, lời nói còn chưa xong, đã bị mẹ cô vô tình cắt đứt.
“Con đã hai mươi tám tuổi, còn trẻ ở chỗ nào?”
“Mẹ, mẹ nói chuyện không cần phải hung ác như thế chứ?” Vẻ mặt cô đau khổ nói.
“Muốn nghe lời hung ác hơn sao? Con biết khi bà mối tới tìm mẹ, cô ấy nói như thế nào không? Cô ấy nói —— Thật ra con gái của chị lớn lên cũng không kém, nhưng so với hổ cái còn hung ác như là “đầu cảng có danh tiếng, cuối cảng cũng có tiếng tăm”, người đàn ông khác nghe qua tên của nó, căn bản là không dám theo đuổi nó, huống hồ là cưới nó. Bây giờ thật vất vả mới có người nhờ em làm mai, chị cần phải nắm chắc cơ hội, đỡ phải qua thôn này không được phải tới cửa hàng kia [2'>.
Phù Khiết nghe được thiếu chút nữa thổ huyết. Cái gì mà hổ cái, cái gì mà không ai dám theo đuổi, dám cưới, cái gì mà qua thôn này không được phải tới cửa hàng kia, có cần thiết phải nói cô thành củ khoai lang nóng bỏng tay không chứ? Cô mới không kém như vậy!
“Bà mối kia là ai, con muốn đi tố cáo bà ta lăng nhục con” Cô trầm giọng nói.
“Bản thân có đức hạnh gì chứ, con còn dám nói người ta lăng nhục?”
“Mẹ!”
“Dù sao thứ sáu tuần này con phải ngoan ngoãn đi xem mắt cho mẹ, dám không đi cho mẹ xem xem!” Mẹ cô truyền xuống mệnh lệnh cuối cùng.
“Ba…”
“Con gái, ba không có cách giúp con, bởi vì ba cũng thấy con cần đi kết giao với bạn trai, kết hôn”.
Phù Khiết quả thực như câm điếc ăn hoàng liên [3'>. Cô mới hai mươi tám tuổi, sao đến mức phải xem mắt cái gì chứ? Cô thực là mau muốn điên rồi!
Sau khi tới công ty đi làm, tâm tình của Phù Khiết bị chuyện ba mẹ đột nhiên muốn cô đi xem mắt gây ảnh hưởng, đầu lông mày nhăn chặt lại, liều mình nghĩ cuối cùng phải làm sao mới từ chối được bữa tiệc xem mắt thứ sáu tuần này.
Giả bệnh? Với sự nhanh trí của mẹ, khẳng định quỷ kế của cô ngay lập tức nhìn thấu.
Trốn khỏi nhà? Phương pháp này chỉ tránh được trong một lúc, lại tránh không được một đời. Quan trọng nhất chính là, nếu như mẹ cô tức giận đem cửa sổ trong nhà đều khóa chặt không cho cô về nhà, vậy làm sao bây giờ?
Giả bệnh, trốn khỏi nhà đều không thể được, xem chừng thứ sáu tuần này phải đến tiệc xem mắt, cô nhất định trốn không thoát, cho nên cô p