
truyện thì là Tâm tỷ không phải là Hạo ca sẽ không hiểu được huynh ấy.).” Cả người ngả trên ngực mỹ nhân, phúc nhân gian tới a!
“Điên tử.” Thấy hắn sắc mặt lại hồng giống ướt át như huyết, biết hắn lại phát sốt, nàng bàn tay mềm nắm ở thắt lưng hắn, bằng động tác nhanh nhất đưa hắn mang về khách sạn, làm cho hắn hảo hảo dưỡng bệnh.
Không biết vì sao, tự ngày ấy ở tế phần trở về, Tần Khả Tâm phát hiện ánh mắt mình càng ngày càng khó dời khỏi người Tề Hạo. Ngay khi nàng đang chữa bệnh từ thiện, tầm mắt cũng sẽ không tự chủ được truy tìm hắn.
Sau đó, nàng phát hiện, mỗi khi nàng nhìn hắn, đón nhận đều là ánh mắt hắn chuyên chú mà thưởng thức. Lúc này, lòng của nàng sẽ thực phức tạp, giống như hỉ, giống như mãnh liệt, giống như xấu hổ, nói không rõ.
Nàng bị bệnh sao? Nhưng nàng vài lần chẩn bệnh cho chính minhd, mạch tượng ổn định, nghĩa là thân thể khoẻ mạnh a!
Như vậy cảm giác không khoẻ là chuyện gì xảy ra? Nhưng lại khiến nàng không thể chuyên tâm làm người chữa bệnh, không thể không chấm dứt chữa bệnh từ thiện trước thời gian, miễn cho hạ sai phương thức, hại đi tánh mạng người khác.
Nàng rời đại đường khách sạn, lên phòng khách trên lầu hai, gặp Tề Hạo ánh mắt vẫn theo thân thể chuyển động của nàng mà cũng chuyển động theo, trong lòng không biết như thế nào còn có chút giận.
“Nhìn cái gì? Nhìn từ buổi sáng ta bắt đầu chữa bệnh từ thiện đến bây giờ còn chưa đủ sao?”
“Ngươi không thấy ta, sao biết ta đang nhìn ngươi?” Hắn cười hì hì, tầm mắt chính là khóa nhanh nàng.
Người này, khi mới quen biết không như vậy, như thế nào sau khi tế phần, tính tình cũng là đại chuyển biến, nàng còn muốn cùng hắn tranh cãi, một câu cũng không thắng được.
Tức giận hừ một tiếng, nàng đi đến mấy án biên, mở ra trúc lung, đưa cho hắn bát dược.“Uống hết nó.”
“Ta đã tốt lắm, cũng lại không phát sốt, còn uống dược làm chi?” Một ngày uống hết mười bát dược nước, liên tục năm ngày, hắn nghe thấy dược đã muốn nôn.
“ Không phải trị phong hàn của ngươi, là giúp ngươi giải độc.”
“Ta trúng độc bao lâu?”
“Ngươi ăn nhiều đan dược đạo sĩ, trúng duyên độc, thẳng đi vào lục phủ, nếu không thể đem độc tố diệt hết, đảm bảo ngươi sống không quá ba mươi.”
“Ý của ngươi là, kim đan của đạo sĩ trị luyện có thể cường thân kiện thể, trường mệnh trăm tuổi có độc?” Làm sao có thể? Trong triều rất nhiều quan to, mỗi ngày đều ăn một viên kim đan, để một ngày kia vũ hóa đăng tiên. Đan hoàn kia giá trị thiên kim, nếu không có hắn là người đứng đầu quốc gia, cũng không thể lấy kim đan ăn. Huống hồ sau khi ăn kim đan, tinh thần thể lực quả thật gia tăng, làm cho hắn có nhiều khí lực hơn xử lý quốc sự phức tạp.
“Ngươi nếu không tin, lấy mấy kim đan, lại bắt con gà đến thử xem, đảm bảo con gà kia sống không quá bán nguyệt.” Nàng đem dược canh đưa tới trước mặt hắn.
Hắn thật ra ngoan ngoãn uống thuốc, bất quá ngoài miệng không buông tha người ta.“Vì sao nhất định phải dùng gà? Con vịt không dùng được sao?”
“Tùy ngươi cao hứng.”
“Kia không bằng đem trâu đến làm thí nghiệm.”
Nàng thực cố gắng khắc chế không cho chính mình tức giận, nhưng người này thật sự là…… Miệng chó phun không ra ngà voi.“Trâu hình thể lớn như vậy, ngươi muốn dùng bao nhiêu kim đan bắt nó chết?”
Hắn nhún nhún vai.“Kỳ thật mặc kệ là gà, vịt hay là trâu, không ngờ bên người ta đều không có kim đan, thí nghiệm này là như thế nào cũng làm không được.”
Nàng cắn răng. Khí giận qua đầu, hung hăng cười.“Có một phương pháp thí nghiệm càng đơn giản, ngươi có nghe hay không?”
“Cái gì?”
“Ngươi đừng uống canh giải độc, liền như vậy đi, nhìn ngươi có thể hay không sống quá ba mươi?” Dùng sức dậm chân, nàng xoay người rời đi khỏi phòng khách.
Hắn từ từ đối với bóng dáng của nàng nói:“ biện pháp tốt như thế. Ngươi không lo lắng sẽ có người luyến tiếc.”
Nàng khó thở, hoắc mắt xoay người.“Ta mới sẽ không luyến tiếc.”
“Ta có nói là ngươi sao?” Vẻ mặt nhất phái vô tội.
Chỉ thấy một chút hồng, một đường thẳng theo cổ của nàng, thiêu nóng kiều nhan.
“Miệng lưỡi trơn tru!” Một chưởng liền muốn phóng qua.
Hắn không trốn không chạy, chỉ thản nhiên nói thanh:“Ta hôm nay còn không có tắm rửa nha!”
Taynàng đứng ở trước ngực hắn, rất muốn đánh tiếp, nhưng trong lòng vài phần không được tự nhiên, vài phần xấu hổ, nhưng kỳ lạ, không có chán ghét.
Ánh mắt của nàng không tự giác bị đầu bạc rối tung trên vai kia hấp dẫn, ngân quang lóng lánh, sáng rõ hơn càng nhiều thiên tinh (Chị ý toàn ví mấy sợi tóc trắng của anh ý như sao trời thui, lãng mạn chết đi được).
Bẩn sao? Nàng cảm thấy trên đời rốt cuộc tìm không ra cái gì có thể so với hình ảnh tinh thuần trước mắt. Sau đó, nàng trong đầu mạc danh kỳ diệu hiện lên một đoạn lời nói!
Đầu bạc ba ngàn trượng, duyên sầu giống như vậy rất dài, không biết là gương sáng, hay là sương thu.
Như hắn mong muốn, trong lòng nàng tràn ngập hắn không thôi.
Edit by: Thiên Dạ Nguyệt
Sáng sớm hôm sau, Tần Khả Tâm liền gõ vang cửa phòng Tề Hạo.
“Cửa không có khóa, chính mình tiến vào.” Hắn thanh âm lười biếng, giống còn chưa ngủ tỉnh.
Nhưng nàng lại tại thấ