
hú mở miệng nói chuyện nữa, bà ta liền vừa đi vừa mắng, chạy trở về tiểu viện của mình như một làn
khói, rồi khóa chặt cửa viện, hoàn toàn là bộ dáng vô lại ở lỳ chỗ này
không đi.
"Phò mã, chuyện này. . . . . ." Quý Hỉ ma ma bị nhốt
nửa ngày, mặc dù rất tức giận, nhưng tinh thần xem ra còn tốt, bà ấy chỉ vào phương hướng Lan di rời đi, hỏi Chu Phú.
Đầu Chu Phú lớn như bò, hắn thật cực kỳ ghét tính cách của mình, không có chút dứt khoát
nào, vốn muốn đuổi Lan di đi ngay, nhưng lại bị mấy lời của bà ta làm
cho lùi bước, xem ra Lan di hiểu rõ hắn không thể nhẫn tâm đuổi họ đi
nên mới dám phách lối như vậy.
Ai, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Nương tử, hắn nên làm cái gì? Mang theo phiền não đầy trong đầu, Chu Phú căn bản không còn kế sách với người vô lại như Lan di, chỉ có thể ủ rũ
cúi đầu trở về phòng như một con gà trống thua trận.
——— —————— —————— ———————–
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Chu Phú đã ra cửa.
Đối với Lan di, hắn vẫn ôm thái độ không chọc nổi liền tránh, trước khi ra
cửa cũng dặn dò Quý Hỉ ma ma, không cần thỏa mãn bất kỳ yêu cầu gì của
Lan di nữa, nếu như bà ta tìm thêm người hành hung, liền phái người đến
Luật Cần quán nói cho hắn biết, hắn lập tức trở về.
Sau khi Chu
Phú ra cửa, thì một cái kiệu mềm dừng lại trước phủ công chúa, Trì Nam
từ trong kiệu đi ra, Trương lão đầu gác cổng thấy nàng, quả thật còn
phải hưng phấn hơn nhìn thấy Quan Âm Bồ Tát, ông ta ân cần chạy trước
chạy sau, quá mức nhiệt tình với Trì Nam.
Mặc dù Trì Nam cảm giác kỳ quái, d;đ?l.q,đ" nhưng cũng không có lên tiếng, con người mà, luôn
có vài ngày thần kinh không bình thường như vậy.
Trương lão đầu
thấy công chúa trở về, trong lòng rất là vui vẻ, mấy ngày nay ông cũng
chịu đủ cơn giận không đâu rồi, nghe nói tối hôm qua phụ nhân kia còn
dám chỉ vào lỗ mũi phò mã mắng chửi người, thực sự quá phách lối hung
dữ, thứ người như thế, nên có người thu thập bà ta, tránh cho bà ta tiếp tục làm hại nhân gian.
Mà người thu thập bà ta, không cần nhiều
lời, dĩ nhiên là công chúa đại nhân, Trương lão đầu thầm dễ chịu trong
lòng, vốn muốn đến chỗ Quý Hỉ ma ma thông báo một tiếng, sau lại nghĩ
nghĩ, có lẽ lần này, ông không đi thông báo tin tức công chúa trở về phủ mới tốt. . . . .
——— —————— —————— ————————-
Sau khi Lan
di tỉnh ngủ, đầu tiên là nghe xem Chu Phú có ở trong phủ hay không, nghe nói sáng sớm hắn đã ra cửa, thái độ ngang ngược liền tăng lên, cầm cây
gậy trúc, ‘đốc thúc’ bọn nha hoàn trong phủ làm việc, một lát muốn uống
trà, một lát muốn ăn điểm tâm. . . . . Xoay bọn nha hoàn mòng mòng, hơi
có phản kháng, liền quất mấy nhánh trúc lên người các nàng.
Quý
Hỉ ma ma đã được phò mã chỉ thị, biết Lan di lại đang làm mưa làm gió
bên trong phủ, liền chạy tới, bảo hộ một nha hoàn bởi vì dâng trà quá
nóng ra sau lưng, vừa định mở miệng lý luận với Lan di, lại bị đối
phương quất cho một nhánh trúc nói không ra lời, tránh trái tránh phải.
Trong phòng đang huyên náo không thể tách rời ra, thì một giọng nói lạnh lùng vang lên ở ngoài phòng: "Các ngươi đang làm gì?" Trì Nam thay đổi
thường phục, thanh lịch điềm tĩnh, đang chuẩn bị ra ngoài ăn điểm tâm,
lại bị tiềng ồn ào ở nơi này hấp dẫn tới.
Quý Hỉ ma ma thấy Trì
Nam vui vô cùng như thấy cứu tinh, cố nén đau rát, đi tới bên cạnh Trì
Nam, còn chưa nói chuyện, lại chỉ nghe Lan di phách lối bĩu môi nói:
"Hừ, một tiểu nha đầu, cũng dám quản chuyện của cô nãi nãi ngươi? Đừng
trách cô nãi nãi không có cảnh cáo ngươi, nhánh trúc của ta không có mọc mắt, nếu như ngươi muốn nói chuyện thay bà già dĩ hạ phạm thường kia,
đến lúc đó khuôn mặt nhỏ bị đánh cũng đừng trách ta."
". . . . . ."
Trì Nam nhìn phụ nhân chưa từng gặp này, cảm thấy buồn cười, quay đầu lại
liếc nhìn Quý Hỉ, chỉ thấy ngắn ngủn trong chốc lát, bên ngoài gian
phòng này đã bu đầy người, mỗi một người bọn họ đều hào hứng bừng bừng
nhìn nàng, giống như mỗi người đều rất mong đợi phản ứng tiếp theo của
nàng.
Phụ nhân này là ai? Trì Nam không biến sắc đi tới trên ghế
thái sư ngồi xuống, Quý Hỉ ma ma không biết công chúa đang có ý đồ gì,
nên cũng không nói chuyện, cùng đi theo đến đứng sau lưng Trì Nam.
Lan di biết Quý Hỉ là phó tổng quản phủ công chúa, nữ nhân có thể khiến bà
ấy an phận, tự nhiên là có chút thân phận, nhưng có thân phận thì thế
nào? Bà ta là di nương của phò mã, ở trong phủ này, trừ công chúa, bà ta chính là lớn nhất.
"Quý Hỉ." Trì Nam lạnh lùng kêu một tiếng, Quý Hỉ ma ma liền đi tới trước người của nàng, chờ đợi phân phó.
"Phụ nhân ngực heo bụng chó này là ai?" dien.dan.le.quy.don Trì Nam không
nhìn Lan di, bưng trà nóng nha hoàn đưa tới lên uống một hớp rồi hỏi.
Bọn hạ nhân phủ công chúa xưa nay đều biết công chúa lời nói ác độc, không
ngờ vừa tới liền liền dằn mặt ác phụ kia, mỗi người đều không khỏi bóp
quyền trầm trồ khen ngợi, âm thầm động viên cho công chúa.
Quý Hỉ ma ma trả lời tự nhiên, đầy đủ thể hiện tư cách của một quản gia: "Là di nương của phò mã."
Lan di bị lời nói của Trì Nam kích thích nhảy lên, cầm nhánh trúc liều mạng quấ