
ột lúc, cho đến khi anh ta bình tĩnh lại mới đặt tấm gỗ đi qua. Đường Ngạo cũng đi tới, mặc dù không muốn giết chết Tô Bách, nhưng để anh ta làm Hải Mạt Mạt bị thương cũng không hay.
Hải Mạt Mạt cầm bát đũa đút cho anh ta ăn từng miếng. Tô Bách ăn như hổ đói, một bát cơm nhanh chóng hết bay. Anh ta lại gào thét gì đó, Hải Mạt Mạt chỉ lắc đầu.
Đường Ngạo ôm lấy Hải Mạt Mạt, Hải Mạt Mạt bình tĩnh nhìn vào mắt Tô Bách: “Nếu như chú thật sự muốn tiếp tục sống, nhất định phải chờ, phải nhịn.” Tô Bách ngã xuống đất, thở dốc, cảm giác đói bụng càng ngày càng mãnh liệt. Anh ta nắm một túm cỏ, nhìn một lúc lâu, đột nhiên đập lên mặt đất. Sau đó anh ta nhìn Đường Ngạo gào thét, Đường Ngạo không đành lòng nhìn nữa, ôm lấy Hải Mạt Mạt đi vào cửa hàng nhỏ.
Mấy ngày sau đó, mọi người đào xong rạch sâu, lại nới rộng lưới an toàn hơn hai mét. Đường Ngạo và Cầu Đại Vân thường đi ra ngoài tìm vật phẩm cần thiết, dù sao người càng ngày càng nhiều, đồ vật cần thiết quả thực vụn vặt đến đáng sợ.
Bọn họ ra ngoài, trong nhà do Vương Phượng làm chủ. Tô Thiến tức đến bốc khói, thường không nghe lời, tranh chấp với Vương Phượng. Trước kia khẩu phần lương thực là do Tô Bách phân phối, hiện giờ Tô Bách xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khẩu phần lương thực đương nhiên do Vương Phượng phân phối.
Dù sao cô cũng từng làm mẹ nên bình thường hay quan tâm đặc biệt Hải Mạt Mạt và con trai Lưu Vân Mỹ, có lúc sẽ cho hai đứa bé chút Popcorn, bánh gạo. Ôn Lan đang có thai cũng sẽ được thêm chút canh bổ.
Tô Thiến đương nhiên ngứa mắt, thường mắng cô giả nhân giả nghĩa, kiếm cớ lười biếng v…v…
Vương Phượng không so đo với cô ta, cho đến buổi tối hôm nay, Tô Thiến liếc mắt đưa tình với Đường Ngạo, chuyện sắp thành công thì Kiều Tiểu Vũ xui Hải Mạt Mạt tới. Tô Thiến không dám làm gì trước mặt Đường Ngạo, tức giận rời đi.
Ngày hôm sau, sau khi Đường Ngạo và Đại Vân đi ra ngoài, mọi người bắt đầu làm việc như bình thường. Tính tình Tô Thiến chua ngoa, mấy ngày nay đã nhịn tức sắp nghẹn. Cô ta kéo Hải Mạt Mạt lên tầng, véo lên tay cô bé: “Tao cảnh cáo mày, về sau lúc tao ở bên Đường Ngạo mà mày dám đi vào quấy rối nữa, tao sẽ đánh chết mày!”
Hải Mạt Mạt nhíu mày, cô ta lại khẽ quát: “Nhìn cái gì? Về sau cách xa ba mày một chút! Không biết là con hoang ở đâu ra, tưởng mình là công chúa thật đấy à!”
Vương Phượng bình thường đặc biệt yêu thương Hải Mạt Mạt, cảm thấy đứa bé này vì không có mẹ nên quá ít nói, rất đáng thương. Vậy nên cô cũng quan tâm che chở Mạt Mạt nhiều hơn, vừa thấy Tô Thiến gọi Hải Mạt Mạt lên lầu, cô lập tức đi theo. Vừa đi lên cô liền tức nổ phổi.
“Tô Thiến!” Cô ôm lấy Hải Mạt Mạt, tức giận, “Bình thường cô quấy rối thì thôi, bây giờ lại dám bắt nạt Mạt Mạt!”
Tô Thiến cũng hơi sợ: “Tôi đâu có bắt nạt nó. . . . . .”
“Bọn tôi đều nhìn thấy.” Sau lưng vang lên giọng nói lành lạnh lộ ra chút hả hê. Tô Thiến quay đầu nhìn thấy Kiều Tiểu Vũ. Hải Mạt Mạt không biết từ lúc nào chỗ này lại trở nên náo nhiệt như vậy, thế nên lúc họ gây gổ cô bé bèn ôm Gâu Gâu đi mất.
Buổi tối, lúc Đường Ngạo về trong nhà đang rất náo nhiệt. Một đám phụ nữ tranh nhau nói, cuối cùng anh cũng hiểu được đại khái: Tô Thiến thừa dịp anh không ở nhà, bắt nạt Hải Mạt Mạt.
Mọi người vốn cho rằng anh sẽ trách mắng Tô Thiến, ngay cả Tô Thiến cũng có vài phần thấp thỏm. Không ngờ Đường Ngạo chỉ ôm Hải Mạt Mạt vào lòng, xé gói móng gà ngâm ớt mới tìm được hôm nay ra đút cho cô bé.
Hải Mạt Mạt ăn được một nửa, còn lại đút cho anh. Đường Ngạo trìu mến xoa xoa đầu cô bé: “Mạt Mạt ngoan, lên trên tầng ăn đi. Lát nữa ba lên chơi cùng công chúa nhỏ nhé, được không?”
Hải Mạt Mạt rất ngoan, gật đầu rồi ôm đồ ăn vặt lên tầng.
Lúc này Đường Ngạo mới chuyển sang Tô Thiến. Tô Thiến cúi đầu, anh nói nhẹ như lông hồng: “Vương Phượng, cho cô ta thức ăn nước uống ba ngày.”
“Cái gì?” Tô Thiến không dám tin vào tai mình, mọi người cũng ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Đường Ngạo đuổi thành viên trong nhóm.
Cầu Đại Vân cũng kinh ngạc, thật ra theo cô ta đây cũng chỉ là chút tranh cãi nhỏ mà thôi.
Đường Ngạo cất bước đi vào trong: “Không nghe thấy tôi nói gì sao?”
Lúc này Vương Phượng mới đáp một tiếng, lấy chút bánh bao, bánh bích quy và đồ hộp bọc lại, đưa cho Tô Thiến. Tất cả mọi người cảm thấy Đường Ngạo chỉ dọa Tô Thiến thôi, không đuổi người thật.
Đường Ngạo ném đồ ăn cho Tô Thiến, lạnh lẽo nói: “Cút!”
Tô Thiến lúc này mới phát hiện ra anh nghiêm túc, cô ta lập tức nhào tới: “Asa, em sai rồi! Em không cố ý, tha cho em lần này đi.”
Đường Ngạo dường như không muốn nói thêm với cô ta một chữ nào, trực tiếp túm tóc cô ta kéo ra trước rạch, kê tấm ván gỗ rồi ném cô ta ra ngoài.
Tô Thiến đâu chịu cam tâm, nắm thật chặt cánh tay anh không thả: “Tôi biết, anh đã sớm muốn đuổi tôi đi từ lâu rồi đúng không? Anh muốn trả thù chuyện lần trước tôi bỏ các người lại đúng không?”
Đường Ngạo nhìn cô ta một cái, trong mắt mang theo vẻ thương hại: “Thật ra chuyện lần trước tôi thực sự không để trong lòng. Dưới tuyệt cảnh, đừng nói là cô, ngay cả tôi cũng sẽ vứt bỏ đồng bạn. Nhưng