
ạo và hai con zombie màu vàng kim đi nhận một nhiệm vụ khác.
Chỉ huy là Đường Dực, anh ta vẫn câm như hến, Hải Mạt Mạt lại nhất quyết đòi đi theo. Đường Dực vốn định đợi đám người Đường Ngạo lên máy bay hết rồi đi ngay. Nhưng cô quá nhanh, thoắt cái đã ôm Gâu Gâu nhào vào chỗ ngồi.
Đường Dực nhìn Đường Ngạo, Đường Ngạo nhún vai: “Cô ấy muốn đi thì để cô ấy đi, nhìn em cũng vô dụng.”
Máy bay cất cánh, Hải Mạt Mạt ghé vào tai Đường Ngạo thì thầm: “Bác cả có khi nào là người xấu phái tới không?”
Đường Ngạo nghiêm túc đáp: “Rất có thể!”
Hải Mạt Mạt lập tức cảnh giác: “Em đi kiểm tra xem!”
Sau đó cô cào tóc Đường Dực, bắt đầu tìm xem trên đầu có dấu vết sau giải phẫu hay không. Đường Dực vốn là người để ý đến hình tượng, đã bao giờ bị người ta cợt nhả như vậy đâu! Anh ta túm lấy Hải Mạt Mạt, đẩy về ghế.
Hải Mạt Mạt giùng giằng vò tóc anh ta, còn lớn tiếng hét lên: “Ba. . . . . . Anh! Bác không cho em xem, nhất định là có mưu đồ đen tối!”
Đường Ngạo không nhúc nhích, vẫn rất nghiêm túc đáp: “Có lý!”
Cho nên đợi đến khi xuống khỏi máy bay, đầu Đường Dực đã biến thành cái chuồng gà.
Mục tiêu lần này là giáp ranh giữa thành phố A và B. Khi đó trời đã hoàn toàn tối mịt, Đường Dực và bọn họ vội vã vào một thôn nhỏ trong núi. Đường Ngạo mang theo hai con zombie mắt vàng đi đằng sau, Hải Mạt Mạt nắm tay anh, Gâu Gâu chạy đằng trước. Đột nhiên nó dường như ngửi được mùi gì đó, sủa khẽ một tiếng rồi chạy về bên cạnh Hải Mạt Mạt, ô ô xoay quanh.
Hải Mạt Mạt cũng không hiểu, sắc mặt mọi người trở nên nặng nề. Trong thôn yên tĩnh đến lạ thường, nhà nhà đóng cửa cài then. Điều này cũng không lạ, dân sống trên núi có lẽ ngủ sớm.
Đường Ngạo tiến lên, đuổi theo Đường Dực: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì??”
Đường Dực nhìn thấy Hải Mạt Mạt theo tới liền hối hận, lúc này theo bản năng đi ở bên trái Đường Ngạo. . . Bởi tay phải Đường Ngạo đang nắm tay Hải Mạt Mạt: “Thôn dân báo án, phát hiện quái vật.”
Anh ta bật đèn pin cầm tay, bắt đầu xem xét dấu chân trên mặt đất. Đường Ngạo cũng nhìn thấy . . . . Trên mặt đất quả thật có dấu chân. Chỉ có ba đầu ngón chân, tuyệt đối không phải là dấu chân người, giống như là gà. Nhưng. . . . . . Dấu chân kia ngón ngắn nhất cũng phải dài đến một mét! !
Đường Ngạo cũng biến sắc, ra hiệu cho mọi người chuẩn bị vũ khí sẵn sàng, giữ vững cảnh giác. Bên ngoài thôn vang lên tiếng ầm ầm, giống như có một con vật khổng lồ đang đi. Đường Dực ra hiệu cho mọi người nấp đi, rồi nhíu mày với Gâu Gâu một cái.
Theo như dự định của anh ta, vốn định để Hải Mạt Mạt cùng con chó này ở lại máy bay, nhưng Đường Ngạo không cho, Hải Mạt Mạt cũng không chịu, chỉ đành phải đưa đi theo.
Ai biết lúc này con chó kia thấy Hải Mạt Mạt núp ở phía sau cổng cũng liền lặng lẽ trốn. Âm thanh càng ngày càng gần, nương theo ánh sáng mờ mờ, mọi người rốt cuộc cũng nhìn thấy hình dáng con quái vật này . . . . Đây rõ ràng là một con gà! Nhưng là một con gà được phóng đại gấp mấy trăm lần!
Hình thể nó tối thiểu cũng phải nặng một ngàn cân!
Gâu Gâu lần này núp thật kĩ!
Con gà này là một con gà trống, nó rướn cổ lên gáy. Tiếng gáy như sấm, khiến mái ngói rung lên bần bật. Sau đó nó đi tới trước cửa một nhà, cục cục mấy tiếng rồi bắt đầu mổ cửa! Mỏ nó vừa nhọn vừa dài, mỗi một lần mổ là cửa lại thủng một lỗ lớn. Thôn dân trong nhà sợ hãi kêu khóc.
Nó nghe tiếng lại càng hưng phấn, mổ càng hăng say hơn! Cửa gỗ thật dày chớp mắt đã chỉ còn lại có khung cửa. Cũng may thân thể nó quá lớn nên chưa chui vào được. Nó chỉ thò cổ vào, mỏ nhọn mổ người không khác gì mổ con sâu.
Đường Dực nhìn về phía Đường Ngạo: “Là bị nhiễm virus sao?”
Đường Ngạo cảm thấy kỳ lạ: “Không giống, lây bệnh cũng không biến dị như vậy.”
Hai cổ tay Đường Dực trong màn đêm phát ra ánh sáng lạnh, bản lĩnh của anh ta trong quân bộ cũng không ai dám nghi ngờ. Anh ta lăn một vòng, lập tức lăn đến dưới bụng con gà khổng lồ. Con gà không hề phát hiện ra nhưng cổ đã bị vắt một sợi dây thừng.
Nó rụt đầu về, Đường Dực vứt một đầu dây thừng cho Đường Ngạo, ý bảo thắt chết nó.
Anh ta nghĩ vô cùng chu đáo, nếu như không chỉ có một con duy nhất thế này, không biết mùi máu tanh có dẫn những con khác tới không. Hơn nữa máu của bọn chúng rốt cuộc có mang virus truyền nhiễm hay không cũng chưa rõ.
Nhưng còn một chuyện anh ta quên mất, sức mạnh của Đường Ngạo bây giờ người thường không tài nào sánh bằng. Đường Ngạo cũng không để ý, chỉ kéo nhẹ một cái, lập tức kéo Đường Dực bay một đường vòng cung trên không trung, ngã sang bên kia.
. . . . . .
Đường Ngạo cũng giật mình, may là Hải Mạt Mạt nhanh chóng chạy tới, thay Đường Dực cầm đầu dây còn lại. Con gà trống siêu bự kia phẫn nộ, định xông tới!
Hải Mạt Mạt đặt Đường Dực xuống đất, cầm đầu sợi dây thừng kéo chặt, cố định cổ gà ở chính giữa. Con gà kia tức giận vô cùng, càng không ngừng dùng móng vuốt cố gắng cào đứt sợi dây trên cổ. Nhưng móng vuốt nó rõ ràng không đủ linh hoạt, chỉ gãi ra một túm lông của chính mình.
Sức của Hải Mạt Mạt và Đường Ngạo vô cùng lớn, khả năng chịu lực của sợi dây này cũng không tồ