
dịch bệnh này rất nhanh sẽ đi qua.”
Lời cổ vũ hùng dũng, làm sợ hãi trên mặt binh lính bắt đầu
tan ra, trong mắt cũng bốc cháy lên ngọn lửa, la hét kêu lên mục tiêu:“Bắt Thước
châu, bắt Thước châu……”
Ngược lại với binh lính Hướng Tường Thiên kích động, Lã Sưu
có vẻ lo lắng. Hắn vì ý tưởng đã hình thành trong lòng mà lo lắng. Tình hình bệnh
dịch bùng nổ thời gian thật sự là quá mức trùng hợp. Trước kia chưa bao giờ
phát sinh bệnh dịch như thế ở tuệ châu vậy mà Long Hạo Thừa phái người đem cây
cầu lưu thông duy nhất kia chém đứt xong liền xuất hiện. Hơn nữa, sau khi tình
hình bệnh dịch bùng nổ, quân Long Viêm không có hành động gì. Vốn, lấy cục diện
hai quân giằng co, một bên chậm chạp không có phát sinh tiến công, bên còn lại
tất nhiên sẽ phái người đến điều tra. Tình huống hiện tại của bọn họ, Long Hạo
Thừa tuyệt đối có thể phái quân tiến công. Nhưng Long Hạo Thừa không có hành động
gì. Hắn là đã sớm biết trước tình hình bệnh dịch này? cho nên không có phát động
tiến công, là vì hắn đang đợi, chờ tất cả binh lính của bọn họ bị nhiễm bệnh,
thời điểm không thể cầm lấy binh khí. Long Hạo Thừa tuy rằng là hoàng đế Long
Viêm quốc, nhưng hắn không phải thần, không thể biết trước bệnh dịch sẽ phát
sinh. Vậy khả năng còn lại duy nhất chính là trận bệnh dịch này là do hắn ở sau
lưng chủ đạo. Ý nghĩ này càng khẳng định, sắc mặt Lã Sưu càng tái nhợt.
“Bắt Thước châu, bắt Thước châu……” Tiếng la dõng dạc, đem thần
trí của Lã Sưu kéo về. Nhìn vẻ mặt của Hướng Tường Thiên và binh lính hưng phấn
kích động. Hắn cuối cùng vẫn là đem lời định nói nuốt trở vào trong miệng. Việc
này, vẫn là chờ khi gặp riêng Hoàng Thượng, nói tiếp đi!
…………………………………………………………………………………………………………
Ngọn lửa thiêu hủy thi thể đến đêm khuya mới tắt. Nhưng mùi
khét gay mũi vẫn tràn ngập toàn bộ thành bắc. Trong thành Tuệ châu bắt đầu một
lần nữa tiến vào yên tĩnh. Nhóm bệnh nhân chỉ có thể tiếp tục cùng bệnh dịch đấu
tranh. Mà vô lực quản chuyện bên ngoài. Binh lính bởi vì ban ngày thiêu thi mà
mệt mỏi không chịu nổi, sớm đã ngủ say như chết.
Trong bóng đêm, bắt đầu có mấy bóng đen toát ra, sau đó hướng
thành nam tụ tập. Bóng đen nhân sổ càng ngày càng nhiều. Cho dù bọn họ động tác
nhẹ nhàng, không muốn kinh động binh lính giữ thành, nhưng nhiều người, không
thể ức chế âm thanh hỗn độn tại trong đêm khuya yên tĩnh vẫn có vẻ dị thường ầm
ỹ. Lại càng không nói, bọn họ trong đó còn có một đại bộ phận là bệnh nhân, tiếng
rên rỉ cũng là khó tránh khỏi.
Rất nhanh hai mươi binh lính thủ thành bị bừng tỉnh, nhìn những
dân chúng tay cầm gánh nặng, nâng đỡ lẫn nhau, biết bọn họ chuẩn bị thoát đi, bọn
lính lập tức thổi kèn, lập tức lấy vũ khí ra, hướng dân chúng tay không tấc sắt
vung lên.
Dân chúng không hề có sức phản kháng chính là ôm đầu nhắm mắt
chờ đợi đau đớn đến.
“A –” Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Dân chúng thấy thật lâu đau đớn chưa truyền đến bắt đầu nghi
hoặc mở to mắt, nhìn thấy cũng là những binh lính mới vừa rồi hung thần ác sát
đều đã khí tuyệt bỏ mình té trên mặt đất. Ngẩng đầu, chỉ thấy dưới ánh trăng
chiếu xuống, kí hiệu có vẻ dị thường thanh thúy – ký hiệu của quân Long Viêm.
Biểu tình vui sướng đều xuất hiện ở trên mặt bọn họ, tiếng hoan hô tự nhiên mà
toát ra.
Lần này đến đúng là tám ngàn quân hộ vệ của Long Hạo Thừa.
Tám ngàn quân hộ vệ này đều là cao thủ một địch mười. Mà quân hộ vệ ở Long Viêm
quốc uy danh cũng là cực cao.
Long Hạo Thừa che mặt ra hiệu cho Chu Phong bên cạnh. Chu
Phong hiểu rõ để cho binh lính bắt đầu an bài dân chúng lần lượt ra khỏi cửa
thành, đi đến thuyền trước đó đã chuẩn bị sẵn.
“Đát đát đát –” tiếng bước chân hỗn độn từ phương xa truyền
đến, chỉ thấy Hướng Tường Thiên mang theo phần đông binh lính ùa lên. Bọn họ
cũng chú ý tới ký hiệu của quân Long Viêm, mà cảnh giác dừng cước bộ, đợi quân
vương ra lệnh.
Hướng Tường Thiên nhìn người kia cho dù che mặt, cũng vô
pháp che dấu một thân hơi thở khiếp người. hơi thở áp bách quen thuộc, ánh mắt
lạnh lùng, đều cho hắn biết nam nhân trước mắt này chính là Long Hạo Thừa.
Long Hạo Thừa một bên mệnh lệnh binh lính sắp hàng ở phía
trước, một bên bảo binh lính bảo vệ dân chúng thoát đi. Hắn rất nhanh cảm thấy
ánh mắt của Hướng Tường Thiên, biết hắn đã nhận ra chính mình. Hơn nữa từ trong
ánh mắt của Hướng Tường Thiên, hắn cảm nhận được hai ngọn lửa cháy hừng hực.
Con ngươi đen quét về phía sau Hướng Tường Thiên càng ngày càng nhiều binh
lính, phỏng chừng cũng có ba, bốn vạn. Tuy rằng quân hộ vệ đều là cao thủ,
nhưng quân Hướng Tường Thiên sức chiến đấu cũng không thấp. Nếu thực sự cùng
quân Triều Dương giao đấu. Chỉ sợ, dân chúng vô tội sẽ bị liên lụy. Hắn không
thể không tháo khăn che mặt xuống trước khi Hướng Tường Thiên xua tay hạ lệnh,
âm thanh lạnh lùng nói:“Hướng Tường Thiên, ngươi có muốn cứu những binh lính bị
bệnh đau tra tấn không?”
Hướng Tường Thiên tự nhiên biết ý tứ trong lời nói của hắn,
vì biết rõ nên không thể không buông tay.
Long Hạo Thừa một mặt dùng khóe mắt dư quang quan sát tình
huố