The Soda Pop
Phản Diện

Phản Diện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323935

Bình chọn: 8.00/10/393 lượt.

đáng ghi) Lại cũng chưa bao giờ chính miệng tuyên bố YN là bạn gái của anh cả!!! Vả lại nếu Devil đã không phản đối Love(Nguyễn Ái) tò tò đi theo, chứng tỏ có cảm tình với Love rồi……nói chung, Love là một người con gái tuyệt vời.Tôi yêu bản tính thẳng thắn của cô ấy, lời lẽ xuất phát từ tim. Không giả tạo cũng chẳng câu nệ. Lời nói ngây thơ của cô ấy hôm đó (“Đau tim!”) thật khiến người ta cảm động. Bản thân cô còn không ngờ cô thật ra đang đau lòng đứt ruột vì Devil ấy mà. Love quả thật yêu Devil sâu đậm quá rồi…

[Hunniee'> Mát dây hả? Ai biết con đó đau tim thật thì sao? Mù sao mà không thấy Devil chăm sóc cho Yến Nhi cỡ nào? Đó ko phải tình yêu nữa thì cái gì?

[Futuredream'> Đồng ý với AIclubmaster, mình thích mẫu người như Nguyễn Ái, dám nghĩ dám nói, dám nói dám làm. Cho tham gia với!

@Hunniee: Bạn nói sai rồi. Không thấy vẻ mặt của Nguyễn Ái lúc đó sao? Thật là nghĩ lại cũng khiến tim mình rỉ máu… cái đó nếu là không đau lòng vi yêu thì…

[Hoanglan02'> Đúng là đám điên! Đi thần tượng con hồ ly tinh phá hoại hạnh phúc người ta!

[Goong14165'> Hồ ly tinh đúng là hồ ly tinh,

Giờ lại ‘đẻ’ ra thêm một nhóc con cái.

Mốt bọn ngươi rủ nhau đi giật trai cả đeeeeee!!!

[Songheekyo77'> Đừng có mà chửi khéo người ta đấy nhá! Không thích Love thì biến đi, ai mượn vô đây nói nhảm?!!



* * *

“Cái gì thế này?!!” Thanh Tuấn gầm gừ. “Con số hội viên: 127?!! Có lộn không? Bọn trẻ thời nay thích con gái chanh chua ác độc như vậy à?!!”

“Hà hà…Còn chưa đâu,” Văn Thành nhoài người qua chỉ chỉ vào màn hình. “Còn có topic viết fanfic cho tao và Nguyễn Ái nữa này! Không ngờ tao cũng nổi tiếng gớm!”

“Đúng là lũ khùng! Mày kiểm tra IP xem cái con AIclubmaster này là ai. Không chừng chính là con quỷ Ái đấy chứ ai vào đây nữa!”

“Hà, Tuấn à, xem ra đầu óc mày thông minh được chút rồi đó. Nhưng không đúng chỗ rồi.”

“Gì hả?”

“Mày tiếp xúc với con Ái cả tuần nay. Thấy nó có kín đáo giữ kẽ không?”

“Giữ cái khỉ gì? Nói toạc móng heo, chả cần cả nể ai!”

“Vậy đó, nên giả dụ Nguyễn Ái có muốn lập fanclub cho mình. Tao cá cô nàng sẽ giương cờ và biểu ngữ huênh hoang diễu hành quanh trường, thay vì giả vờ khiêm tốn bẫy dụ người ta thế này.”

Thanh Tuấn mặt xụ xuống, có vẻ thất vọng. “Ừ… tính ra thì… vụ nó thích đại ca chỉ vì đẹp trai nó cũng dám nói ra miệng. Con gái không biết xấu hổ như vậy làm gì có chuyện giấu thân phận lập fanclub cho mình chứ.”

“Mày thấy không? Đâu phải chỉ mình tao là thích con Ái. Hiện thực chứng minh con gái phản diện cũng được nhiều người ủng hộ đấy chứ.”

“Hừ!” Thanh Tuấn hậm hực đứng lên, kéo ghế toan bước ra khỏi phòng. “Ủng hộ thì đã sao? Đại ca vốn dĩ yêu Yến Nhi. Con nhỏ đó có làm gì cũng không lay chuyển được đại ca đâu!”

Nói rồi, anh đá cửa đi mất.

“Hừm…’không lay chuyển được’, eh?” Văn Thành lầm bầm. Đoạn quay sang gõ tiếp trên máy vi tính.

Một phút trôi qua trong yên tĩnh, chỉ có tiếng tiếng gõ máy lách cách chiếm ngự không gian. Hai phút, ba phút sau, Văn Thành vươn vai, ưỡn ngực rồi thờ hắt ra nhẹ nhõm.

“Xong! Giờ thì đi đánh bóng thôi!”

Trước khi rời khỏi gian phòng, như chợt nhớ ra điều gì, anh quay lại với nụ cười nờ rộ trên môi.

“Lần sau nhớ xóa cookie nhé, không thì cả trường sẽ biết được thân phận you đấy, AIclubmaster.”

Cánh cửa vừa đóng, phía cuối phòng một tiếng động vang lên. AIclubmaster đặt cuốn sách úp trên mặt xuống, miệng nở một nụ cười nhỏ xinh đẹp đến không ngờ.

Từ một thiếu nữ mười tám nông nỗi, thoáng chốc cô đã mang khí thế một nữ cường nhân chính chắn, lẩn khuất trong đáy mắt là sự quyết tâm tăm tối.

“Khi em bắt đầu cảm thấy nếu chiếm không được thì thà giết đi.”

Giờ học Tài Chính Tiền Tệ của bọn Văn Thành.

Chán đến ngáp lên ngáp xuống. Phó tướng quay sang hướng đại ca, thấy hắn ta đã ngã người ra ngủ như thường lệ. Thầy Hoài khi lướt ngang đôi lúc còn cố tình nhẹ bước, chứ đừng nói đến xách tai đánh thức học sinh lười biếng. Thật không hiểu Chính Luận làm sao lên lớp, vì mỗi lần thi cử hắn đều bỏ giấy trắng, khoác nón bảo hiểm đường hoàng bước ra khỏi lớp. Nghe đâu Võ thiếu gia là một thiên tài, vốn đã được huần luyện kỹ càng bởi các chuyên gia trong ngành từ thuở nương nhờ Hoàng Thạc Dã. Việc gia nhập cái trò cắp sách đến trường, có chăng đều vì sự chán chường của hắn đã lên đến đỉnh diểm, sinh ra ý muốn thưởng thức đời sống ‘thường dân.’

Chỉ khổ cho cái thân Văn Thành, vì phải giữ vững lớp vỏ bao bọc là một sinh viên gương mẫu, nên phải è đầu ra học, vừa học mà vừa quản lý băng nhóm cho Chính Luận nữa chứ! Bọn công tử lẫn đầu gấu trong trường này, phần lớn đều quy tụ dưới trướng Chính Luận vì gia thế đáng sợ của anh chàng, cứ mong sẽ được người thừa kế tương lai của tập đoàn hắc diện Võ Gia chú ý đến. Văn Thành là người xử lý mọi chuyện, trong khi Chính Luận không thèm làm gì. Con người đó, Văn Thành cảm thấy hắn dường như đã mất hẳn hứng thú với cuộc sống, hoàn toàn không quan tâm khi được người ta ái mộ, tôn sùng, sợ hãi, thậm chí nhạo báng… cứ như mạch cảm xúc đã đứt bặt từ lâu. Đối với hắn, mọi diễn biến kịch tính xung quanh, chẳng khác nào một bộ ph