Snack's 1967
Phản Diện

Phản Diện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324594

Bình chọn: 9.00/10/459 lượt.

ng sự việc lần này đáng phải xem xét–”

“Không cần.”

“Nhưng chỉ còn mười phút nữa là lễ bắt đầu…”

“Được. Chúng ta đi.”

“Đi? Đi đâu? Ngài còn định tiếp tục lễ cưới này?”

Đáp lại câu hỏi của Luigi chỉ là gương mặt với biểu hiện đông cứng, cảm xúc dường như đã chết lặng trong con người mang họ Costa. Trong sâu thẳm tiềm thức, anh chàng cận vệ đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Thà Lorenzo nổi cơn thịnh nộ, đập phá đồ đạc, thậm chí giết người; còn tốt hơn ánh mắt thẫm màu vô xúc cảm kia. Chúng khiến anh cảm thấy vị chù nhân tàn bạo của mình đang giết chết chính bản thân.

“Dĩ nhiên phải tiếp tục. Cô dâu đang chờ,”

Nói rồi, lặng lẽ mở cửa tiến ra thánh đường.

Bàn tay người cận vệ nắm lại khi dợm bước theo sau vị chủ nhân, trong lòng ngổn ngang trăm ngã.

Chúa à, Người thật sự biết cách đùa giỡn con người.

* * *

Ave Maria.

Âm thanh dìu dặt đưa con người vào thế giới thiêng liêng của tình yêu. Cánh cửa cuối thánh đường mở ra để nắng tràn vào, mang theo bóng hình xinh đẹp còn hơn điều tuyệt mỹ nhất thế gian.

Võ Gia Chính Luận không biết đã bao lần mơ thấy cảnh tượng này. Giấc mơ về những khát vọng sâu thẳm trong tim và ám ảnh quá khứ. Trong cả hai, cô gái đó đều khoác lên người bộ cánh trắng toát, vẻ đẹp tinh khiết như thiên sứ, ánh sáng hắt vào từ phía sau ôm lấy toàn thân trắng muốt – tạo nên một hư ảo mong manh mà thần thánh, duy nhất chờ đợi được kẻ khác tôn thờ.

Chỉ là, ở một trong hai, thiên sứ đã quay ngược đầu – phản bội lại anh.

Cô khoan thai, e ấp, chậm rãi, tay khoác tay Rodrigo bước đi trên con đường trắng tinh, miệng nở một nụ cười dịu ngọt động lòng người. Thởi gian dưởng như bị siết chặt, cái nhìn mong mỏi của người đàn bà đó trong một giây đã đẩy lùi mọi nghi hoặc trong anh, khiến anh không còn nhớ gì ngoài vòng tay diết da và lời lẽ chân thành còn hơn bản thân sự thật:

“Là vì, em rất yêu anh.”

Trong đầu như bị xâu xé bởi trăm ngàn nỗi niềm mâu thuẫn. Tin cô? Không tin cô? Muốn hạnh phúc? Muốn trả thù? Muốn cô phải đau khổ tuyệt vọng? Muốn bản thân tiếp tục mù quáng đắm chìm?

Lại đau. Đau đớn hơn cả bị dao găm liên hồi vào vết thương còn rướm máu.

Thanh âm trầm ấm của cha xứ vọng lên trong khoảng không mông lung, bao nhiêu nội dung anh đều bỏ ngoài tai, mọi tiếng động đều bị lấn át hoàn toàn – đơn giản chỉ bởi sự hiện diện của con người bên cạnh. Ánh mắt người đó lấp lánh niềm hạnh phúc mãnh liệt, đầu ngẩng cao cùng nụ cười mị hoặc động lòng người khi nhìn thẳng vào anh.

Cô dâu gật đầu. Miệng hé mở. Mắt rực lên niềm tin chân chất.

“Con đồng ý.”

“Còn con, Lorenzo da Costa, con có đồng ý lấy Nguyễn Ái làm vợ hợp pháp, vĩnh viễn thật lòng, dù tốt hay xấu, dù trong khỏe mạnh hay bệnh tật, dù trong giàu sang hay nghèo khổ – mãi mãi yêu và tôn trọng cô ấy, thậm chí đến chết cũng chẳng thể chia lìa?”

Đến chết cũng chẳng thể chia lìa? Có thật sẽ như thế không? – Chính Luận đột nhiên sực tỉnh, kéo mình ra khỏi nụ cười rực rỡ kia - Hay em mong chỉ mỗi tôi ra đi, bản thân có thể ở lại vui vầy cùng người khác?

Nhiều giây trôi qua trong yên lặng.

Cha xứ lúng túng, ngước mặt lên trộm nhìn gã đàn ông quyền quý, trong lòng pha lẫn ngạc nhiên và lo sợ. Hơn hai trăm khách khứa bên dưới bắt đầu nín thở, dâu phụ và rể phụ đứng phía sau hai nhân vật chính cũng trở nên căng thẳng. Và nhất là, nụ cười trên môi cô dâu cũng dần dần nhạt đi.

“Luận à, Cha đang hỏi…?” đôi tay nhỏ nhắn siết chặt lấy tay anh, mắt đen láy đương chứa chan hỉ niệm trong một giây bỗng thoáng tia lo sợ.

Gã đàn ông trước mặt cô cúi người, ánh mắt không hiểu sao lại ngập tràn đau đớn khi dõi thẳng vào cô, giọng toát ra khàn khàn, run rẩy.

“Tôi hỏi em lần cuối cùng, Nguyễn Ái, em nói trước giờ chỉ yêu mỗi mình tôi, là không hề dối trá?”

Cô vừa mở miệng toan đáp lời thì đã bị bàn tay thô ráp đưa lên chặn lại, cả thân người anh gần như bao phủ lên cô, hơi thở gấp gáp, chất giọng đột nhiên trở quyết liệt.

“Đây là cơ hội cuối cùng của em, Nguyễn Ái, chỉ cần giờ phút này em nói thật, bất cứ chuyện gì tôi cũng có thể bỏ qua. Quá khứ của em, sai lầm của em, sự phản bội của em – bất cứ chuyện gì!”

Rồi, đột ngột dịu xuống. Thể như lời van nài thống thiết:

“Em chỉ cần nói thật, Nguyễn Ái… Chỉ cần nói thật…”

Đó thậm chí chẳng phải là một lời cầu xin. Ấy vậy mà không hiểu sao, đập vào trước mắt Nguyễn Ái lại là hình dáng của một đứa trẻ đáng thương nhất thiên hạ. Cô không hiểu anh đau là do đâu, bất an là do đâu, hoảng loạn là do đâu. Chỉ biết, cảm xúc của anh quá mãnh liệt, chúng đâm xuyên qua cả cái vỏ bọc kiên cố xung quanh Lorenzo da Costa để ào ra, không còn chút gì là e dè kiêng cử thường ngày – thậm chí trong sự có mặt của hơn hai trăm kẻ lạ mặt.

Đôi tay cô run rẩy khi áp lên má anh, hơi ấm dù qua găng tay vẫn có thể cảm nhận rõ ràng. Nguyễn Ái cắn môi, cố nặn ra một nụ cười trấn an, ngây thơ nghĩ rằng đây chẳng qua là “hội chứng lo lắng trước khi cưới” người thường hay mắc phải.

“Khờ quá, anh lo lắng gì thế? Em là yêu anh thật lòng, trước sau đều chỉ có mình anh…” kéo mặt anh sát xuống, cô nhấn mạnh từng chữ. “Nghe không Luận? Chỉ-có