Old school Easter eggs.
Phản Diện

Phản Diện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325640

Bình chọn: 8.00/10/564 lượt.

ỏi nắm lại trước nụ cười xuề xòa của gã đàn ông. Nhưng lại vì những lý do khác nhau.

An Thi là kẻ phục hồi đầu tiên, dĩ nhiên nhanh chóng hư trương thanh thế. Như thể một người vợ dỗ dành chồng yêu, cô âu yếm vỗ nhẹ lên tay Lorenzo.

“Dĩ nhiên, em biết chứ. Đây chẳng phải là vợ cũ, kẽ đã bỏ anh đi theo người khác hay sao?”

Móng lún sâu vào thớ thịt khi nắm lại, Nguyễn Ái môi mím chặt, ánh mắt không giấu nỗi sự tức giận âm ĩ. Thì ra, đây chính là thứ cảm giác ngày đó Dương Hoàng Yến Nhi phải chịu đựng mỗi ngày. Thật tình không dễ chịu một chút nào.

Đặng An Thi rõ ràng đã phản bội cô. Đừng nói là chuyện ngày đó không hề kể lại cho Lorenzo; e rằng đến cả cái đêm trước đám cưới cũng tự đem bản thân ra gán ghép.

Từ một kẻ phản diện, nay lại trở thành nạn nhân như vậy sao, Nguyễn Ái? – Ánh mắt An Thi khi dõi vào cô chứa đầy sự khiêu khích, cứ như muốn hét vang những từ ngữ trên.

Vẫn chưa đâu, tài nữ ạ – cô ngấm ngầm đáp lại.

Nguyễn Ái thở ra chầm chậm, bàn tay nắm chặt đặt mạnh lên mặt bàn, cả thân người chồm về phía An Thi đầy đe dọa.

“Cô có biết, mình bây giờ rất giống ai không?” mắt lướt về phía một Lorenzo vẫn đang nhếch miệng cười nhẹ, cô tiếp lời với chất giọng châm chích:

“Là Dương Hoàng Yến Nhi.”

“Xin lỗi, tôi không hiểu chị nói gì, và làm ơn đừng đến gần thế này.”

“Tôi đến gần như thế chỉ để tránh cho cô sự xấu hổ mà thôi.”

“…?”

Đứng thẳng dậy, nữ đầu bếp rút tay về bên hông, lưu lại trên bàn một hoa tai tạc đá xanh thẳm.

“Đây là…?” mắt An Thi mở to, dĩ nhiên nhận ra vật tùy thân của Lorenzo. Lúc trước chỉ nghĩ là di vật của mẹ anh, lại có liên quan gì đến Nguyễn Ái?

Tay đút vào túi lấy ra một hoa tai khác y hệt, Nguyễn Ái nheo mắt lại tuyên bố. “Nó vốn là một cặp cùng cái của tôi.”

“…Vậy thì sao?” An Thi trầm giọng, mặc dù tâm tư đang hết sức rối bời. Anh đã từng yêu Nguyễn Ái như vậy, giữ lại vật kỷ niệm cũng không chứng minh được gì. (Sao không? =”=) “Nó không liên quan gì đến chuyện cô ám chỉ tôi giống Dương Hoàng Yến Nhi.”

Đặt hoa tai còn lại lên bàn, Nguyễn Ái quay sang Lorenzo dò xét, rất tiếc con người đó không hề biến sắc, thậm chí lại còn an nhàn ngã người ra nhấm nháp rượu, ánh mắt dõi về cô với một hứng thú mạnh mẽ, thể như đang xem một vở kịch rất hay.

“Cô đang bị anh ta lợi dụng–” Nguyễn Ái lạnh lẽo lên tiếng, mắt vẫn không rời Lorenzo “–để mà phá tôi.”

“Ha! Chị cứ nghĩ có người đưa bạn gái đến đây ăn đều là để chọc tức chị chắc? Xem ra sự tự phụ ngày nào của chị đã đi quá đà rồi, Nguyễn Ái.”

“Vậy cô có biết cái hoa tai này đáng ra nên nằm trong phần bánh tráng miệng cô ăn vừa rồi không? Ngài Da Costa đây rõ ràng muôn cho cô bất ngờ, một bất ngờ… ơ… vô cùng thú vị.”

“Thật?” mắt An Thi mở to. “Vậy tại sao lại ở trong tay chị?”

“Vì nó vốn là của tôi. Nhưng đó không phải là chuyện chính.”

“…?”

Hít một hơi dài, Nguyễn Ái hạ giọng rồi đứng ra che chắn tầm nhìn của những gã kéo dương cầm gần đó, cố tình không để kẻ thứ tư nghe hoặc trông thấy khi tay cô chỉ vào một trong hai vật nữ trang trên bàn.

“Trên chiếc hoa tai này đã có giở trò – tôi không biết là thuốc gì, nhưng lại khiến bầy tôm hùm trong xô–” mắt sắc bén lườm Lorenzo một cái, cô tiếp lời ”-tất cả đều chết.”

“Hãy thử tưởng tượng nếu tôi không vì ích kỷ nhất thời mà giữ lại nó, thay vào đó lại để vào bột bánh như dự kiến…” Cúi sát người xuống An Thi, mắt cô nheo lại dò xét “…cô rồi sẽ như thế nào đây?”

Bàn tay An Thi nắm chặt trên bàn, mắt mở to bối rối, hết nhìn chiếc đĩa trống trơn trước mặt rồi lại cái nhún vai hết sức bình thản của người đàn ông ngồi đối diện – lúc bấy giờ đến cả giật mình anh cũng chẳng buồn tỏ ra; trong phút chốc chợt hiểu hết sự tình.

Cô bất ngờ đến nỗi, sững ra như trời trồng.

Da Costa rốt cục là… cả bạn bè thân thiết cũng chẳng nương tay?

“Xem ra cô đã hiểu,” giọng nói Nguyễn Ái như từ xa vọng lại, ương ngạnh mà châm chích. “Ngài Da Costa đây chắc chắn muốn xem tôi chết thế nào, khi thức ăn được đem ra và cô bị ngộ độc. Không những là cô, mà tất cả những món ăn tôi đã tiếp xúc qua. Không chừng đến ngày mai tin tức Le Bon Tonđóng cửa vô thời hạng vì khách đến ngộ độc thực phẩm hàng loạt sẽ tràn lan trên khắp các mặt báo.”

“…Không thể nào…” lấy hết chút tỉnh táo còn sót lại, An Thi phóng đôi mắt mong đợi về phía Lorenzo. “Anh… chắc không đến em cũng muốn hại chứ? Anh chỉ hận cô ta, sao lại có thể… có thể… làm thế này với em?”

Đáp lại cô chỉ là nụ cười nửa miệng thay lời khẳng định.

Thất kinh. Không lẽ bấy lâu quen biết, cô đối với anh lại nhỏ bé đến vậy? Hay là bạn bè đối với anh cũng chẳng khác lũ đối thủ để giẫm đạp trên thương trường? Cô có thể hiểu ngày trước vì sao anh lợi dụng Simona Moretti, gián tiếp hại cho cô ta thân bại danh liệt, đến cuối cùng phải tự giải thoát bằng cái chết. Nhưng sự việc lần này, không có một Banca Monte hào nhoáng liên can, không có tài sản lên đến mười ba con số dính dáng, không có sự khuếch trương tầm cỡ của Costa làm mục tiêu…

Chỉ duy nhất có Nguyễn Ái.

“Thật ra, mọi chuyện là tùy vào em đấy chứ,” tâm điểm của sự chú ý giờ mới bất chợt lên tiếng,