
ái cảm giác trước đây Tuyết Cầm chưa từng trải
qua và cảm nhận được. Tuyết Cầm thường hay phàn nàn rằng Cầm Tử quá yên
lặng, ít nói.. nhưng sự hiện diện của Cầm Tử làm cho Tuyết Cầm cảm thấy
ngôi nhà mới thực sự có sức sống, gia đình mới thực sự là gia đình..
Bây giờ, không thế cảm nhận nổi điều gì....
*** Biệt thự nhà họ Triệu...
- Anh ! Dừng lại đi anh ! – tiếng Linh Nhi hét lên, tiếng bước chân cô bé vội vã đuổi theo người anh của mình !
- Anh ! Anh hãy điều tra lại từ đầu đi ! Tại sao anh có thể tin cái việc khủng khiếp ấy là do cha chúng ta gây ra ! – Linh Nhi nài nỉ Vĩnh Nam.
- Nếu không phải là ông ta... thì là ai ! Không lẽ tu viện tự dưng bốc cháy à ? – Vĩnh Nam nắm chặt hai vai của Linh Nhi..
- Có thể lắm chứ ! Tại sao anh không nghĩ như vậy..
- Tu viện tự bốc cháy.. sau khi ông ta ép Roran rời bỏ anh.. sau khi anh bị ông ta giảm lỏng gần nửa tháng không biết tin tức gì... Em nghĩ trên đời này có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy không ? – Vĩnh Nam nhìn Linh Nhi với đôi mắt đỏ ngầu căm thù..
- Nhưng anh cũng không thể hợp tác với công ty đối thủ, quay lưng lại hại chính cha đẻ của mình được..
- Tại sao anh không thể ? Ông ta có thể hại chết người con gái mà anh
yêu thương cùng mấy chục mạng người trong tu viện, tại sao anh lại không thể hủy hoại sản nghiệp của ông ta..
- Anh ! Em không tin đâu ! Chắc chắn có hiếu nhầm ! Anh.. ! Anh hãy suy
nghĩ lại đi ! Một khi anh ký tên vào cái bản hợp đồng giết người ấy, anh sẽ không thể hối lại đâu ! Anh.. !
- Linh Nhi ! Em có thể ngăn cản anh lần này ! Nhưng em có thể theo anh
cả đời để can ngăn anh không ? Anh vốn không muốn để em biết được kế
hoạch của anh.. Linh Nhi ! Em buông tay anh ra đi !
- Anh ! Anh là anh trai của em ! Còn người anh đối đầu là cha ruột của
em ! Em phải giương mắt đứng nhìn anh và cha sát hại lẫn nhau sao ? Anh
có thể hận cha, nhưng em không làm gì nên tội để anh phá hủy cuộc sống
của em... Cứ cho là cha tàn nhẫn với anh.. nhưng anh cũng đừng đối xử
tàn nhẫn với em như vậy chứ ! – Linh Nhi nói trong đau đớn, nước mắt
tuôn trào không dứt. Nhìn cô em gái như vậy... Vĩnh Nam thấy đau lòng
khôn xiết.. Đúng là anh chưa từng nghĩ đến những tổn thương mà mình đem
lại cho những người xung quanh mình.. đặc biệt là Linh Nhi...
- Anh xin lỗi ! Linh Nhi ! – Vĩnh Nam ôm cô em gái vào lòng. Liệu rằng, qua hai ánh mắt giao nhau... anh có thể hiểu được tình cảm của em không, Jen ?
Cầm Tử mở cửa xe, bước ra ngoài.. Bình minh lên rồi, và cô phải để cho mọi thứ trở về đúng vị trí của nó !
- Em đi đâu vậy ? – Jen cuống cuồng mở cửa xe chạy theo Cầm Tử...
- Em mệt rồi ! Em muốn nghỉ ngơi ! Em có thể tự về được ! – Cầm Tử không quay đầu lại nhìn Jen... Sợ rằng, nếu như nhìn vào đôi mắt ấy, cô sẽ
không thể cầm lòng mà chạy đến ôm anh.. Đối với Cầm Tử, tình yêu luôn là nỗi đau.. nhưng chính cô cũng không thể tự chủ lòng mình mà thoát khỏi
vũng lầy đó... Cầm Tử đã lún sâu rồi.. lún quá sâu rồi !!!
Jen không nói gì, chỉ để cho Cầm Tử đi. Jen không hiểu vì sao Cầm Tử lại tránh anh... Nếu như là vì anh yêu cô.. thì có lẽ đối với tình yêu, lần đầu tiên anh đã đặt tấm lòng của mình sai chỗ ?... Jen thở dài, lặng lẽ quay đầu ngược lại, bước dọc bờ sông Hoàng Phố...
*** Quán Bar Caihong !
- Ai đây ? – Tuyết Cầm bước đến bên một bóng người ủ rũ ngồi cái bàn sát góc tường.. Linh Nhi ngước đôi mắt đỏ mọng lên nhìn Tuyết Cầm... Tuyết
Cầm thoáng giật mình.. Chưa bao giờ cô thấy dáng vẻ đó của Linh Nhi – cô tiểu thư luôn tự phụ, cao ngạo của tập đoàn N.L đâu mất rồi, sao lại
ngồi đây như con chuột ướt nước vậy ! Đôi mắt Linh Nhi ngân ngấn nước..
Nước mắt... rơi ra từ lúc nào cô bé cũng không biết nữa... Tuyết Cầm
lúng túng ngồi xuống đối diện Linh Nhi... vốn định đến đây tìm chút cảm
giác náo nhiệt.. không ngờ lại gặp đúng người cùng cảnh ngộ !
- Sao đây ? Tại sao tự dưng lại trốn vào cái xó này ? – Tuyết Cầm hỏi
Linh Nhi. Linh Nhi không nói gì, chỉ lắc lắc đầu. Từ trước tới giờ, Linh Nhi không có nổi cho mình một người bạn. Luôn tự phụ, cao ngạo bởi Linh Nhi sợ rằng có người nhìn ra nhược điểm của mình.. vậy nên mới không
kết bạn với bất kỳ ai... Tuyết Cầm luôn là đối thủ của Linh Nhi, là oan
gia của cô... Lúc này đang thương hại cô sao ?
- Không cần cô thương hại đâu ! – Linh Nhi cáu kỉnh nói !
- Thương hại ! Cô chỉ đáng để cho người ta thương hại thôi sao ? Sao
không nghĩ rằng... tôi đang an ủi cô ! – Tuyết Cầm nói mà hơi ngượng
ngùng...
- Tại sao tôi lại cần cô an ủi ?
- Vì cô.. đang khóc kia kìa... – Tuyết Cầm trỏ vào Linh Nhi. Lúc này
Linh Nhi mới để ý đến những giọt nước mắt của mình, cuống cuồng đưa tay
quệt quệt ngang mặt...
- Nếu như muốn khóc thì cứ khóc.. việc gì phải tỏ ra cứng cỏi.. – Tuyết Cầm dịu giọng
- Tôi không khóc ! Cũng không có gì mà phải khóc... – Linh Nhi bao biện, nói lớn...
- Trước giờ .. cô luôn mạnh mẽ như vậy sao ? Cô rất giống Cầm Tử... –
Tuyết Cầm có chút buồn rầu khi nhắc tới em gái.. Cầm Tử chỉ mới rời khỏi nhà hơn một tuần nhưng Tuyết Cầm thấy khoảng thời gian này thật lâu...
-