
h Thần nói chỉ là bạn giường thôi?
Nếu như cô ta muốn mình từ bò, sợ rằng cô ta hoàn toàn thất vọng rồi.
Hiện giờ cô rất thỏa mãn tình trạng hiện nay, cũng không dự định rời
xa Nhan Cảnh Thần. Tuy rằng việc này có khiến cô khó chịu, nhưng cô xác
định một điều, tình cảm không nên vội vã, cô cho rằng nếu thật lòng yêu
một người, thì cho dù có mâu thuẫn, cũng nên cố gắng giải quyết, chứ
không phải giận càng thêm giận hơn, trong khi đó La Tố Tố từng phát biểu dứt khoát với cái nhìn khác biệt, cô cho rằng hầu hết đàn ông không chỉ yêu một phụ nữ, mà là rất nhiều phụ nữ, mà những người phụ nữ này rất
nổi tiếng, La Tố Tố coi đây là một tiêu chuẩn, chắc chắn cô ấy không
phải là người chính gốc Thượng Hải rồi.
Nghĩ đến đây, Diệp Cô Dung cười khổ, nhưng lập tức ý thức được việc
mình suy nghĩ quá xa rồi, cô vội dừng mọi tâm tư nghiêng đầu nhìn sang
thấy Nhan Cảnh Thần đang nghiên cứu mình, liền hỏi: 'Sao vậy?"
Anh hỏi: 'Em thật sự không giận?"
Diệp Cô Dung nói thật: 'Có chút giận."
"Hả..." Lần này Nhan Cảnh Thần trái lại lại không biết nên nói gì.
"Nhưng..." Cô mỉm cười: 'Nhưng vì anh nói yêu em, nên em không tính toán với anh."
Nhan Cảnh Thần nghe thế thì quá vui mừng, lập tức như lang sói biến
thân ôm cô đè xuống sô pha, cô lấy tay giữ ngực anh lại, ngăn không cho
anh tiến thêm một bước, nghiêm mặt nói :"Em tạm thời không tính toán với anh, không có nghĩa là sau này không tính toán. Tốt nhất là anh xử lý
chuyện này sạch sẽ, không lưu lại bất kỳ di chứng gì, em sẽ không nhắc
lại chuyện cũ của anh nữa."
Diệp Cô Dung mỉm cười, nét mặt Nhan Cảnh Thần như trút được gánh nặng.
Cô tiếp tục nói: "Còn nữa, nếu như ngày nào đó anh không nhịn được
lại muốn làm loạn, làm ơn thông báo trước cho em, để em còn cảm ơn sự
thẳng thắn thành thật của anh..."
Nhan Cảnh Thần bỗng cắt ngang lời cô: "Hiện giờ anh thật sự không nhịn được nữa rồi."
Cô ngẩn ra: 'Cái gì?"
"Anh nói cái này..."
Hai tay anh lại đùa giỡn trên người cô, mặt cô lại đỏ bừng, vừa bực
vừa buồn cười, nhưng vẫn phụng phịu nói: 'Là em nghiêm túc đấy."
"Anh cũng rất nghiêm túc." Anh vừa vuốt ve chân cô, vừa nói: "Lẽ nào
em không nhận ra, anh là một người vô cùng nghiêm túc và rất truyền
thống."
"Anh truyền thống?" Diệp Cô Dung phì cười.
"Đương nhiên!" Nhan Cảnh Thần không chút đỏ mặt nói: "Anh vô cùng coi trọng gia đình, một khi đã quyết đinh kết hôn, bất kể tương lại thế
nào, sẽ không bao giờ ly hôn."
"Vì sao?" Cô ngạc nhiên.
"Theo ý anh, một người đàn ông hôn nhân thất bại, tuyệt đối không thể là một người đàn ông thành công, bất kể sự nghiệp của anh ta có thành
công hay không, cũng không bằng hôn nhân thất bại."
Diệp Cô Dung vô cùng giật mình, khẽ nói: "Nhưng chuyện tình cảm ai có thể nói trước được? Có một số chuyện khiến con người ta bất lưc..." Cô
suýt nói tới bản thân.
Nhan Cảnh Thần vô cùng quả quyết: "Hầu hết mọi người làm không được
tốt, đều tìm cớ nói này nói nọ, tự thanh minh cho bản thân..."
Diệp Cô Dung lười tranh luận với anh, nhắm mắt lại nói một câu: "Vậy thì chỉ có thiên tài mới có thể gả cho anh."
"Hả?"
"Quá là cả đời bị nhốt mà."
"Em đối với anh là tự tin, hay là bi quan vậy?" Nhan Cảnh Thần bị đả
kích, sự hứng khởi tiêu đi, trừng mắt với cô: "Chẳng phải người Trung
Quốc tôn trọng bạch đầu giai lão, nắm tay nhau cả đời hay sao?"
"Em nào biết thì ra anh đến Trung quốc là để kết hôn đấy?" Diệp Cô Dung trêu.
"Quả nhiên..." Anh thở dài.
"Hả?" Câu này làm Diệp Cô Dung ngờ vực hỏi.
"Quả nhiên em vẫn lôi chuyện cũ ra." Anh tức giận nói.
Diệp Cô Dung cười ha ha, chủ động hôn lên môi anh, Nhan Cảnh Thần lập tức hưng phấn, hai người triền miên một hồi ở trên sô pha còn chưa đủ,
liền chuyển đổi chiến trường, tôi sẽ không đưa tin tình hình thực tế tỉ
mỉ nữa.
***
Trên thực tế vận động thích hợp cũng không làm cho bệnh cảm của Diệp
Cô Dung đỡ hơn, tới buổi tối, giọng nói cô khàn đặc, không biết là do bị sốt cao, ha là do rên rỉ quá nhiều, hay là do từ lúc chia tay với Nhiếp Dịch Phàm tới nay, thần kinh đang căng cứng bỗng nhiên được thả lỏng,
tâm sinh lý đều cần phải bệnh nặng một trận.
Nhan Cảnh Thần muốn đưa cô tới bệnh viện, cô sống chết không đi, anh
rất lo lắng đồng thời cũng chột dạ, âm thầm tự kiểm thảo bản thân, thế
nhưng cho tới giờ cũng chưa nghe nói vận động trên giường nhiều thì bệnh sẽ nặng thêm, sợ toát mồ hôi!
Ngày hôm sau anh làm việc tại nhà, tiện thể chăm sóc cô.
Diệp Cô Dung tiếp tục xin nghỉ, ông sếp Hứa Trần nghe giọng nói cô
khàn đặc, liền nửa đùa nửa thật nói muốn đến thăm cô, làm cô hoảng sợ
bảo mình chỉ cảm bình thường thôi, để khiến cho Nhan Cảnh Thần đỡ khó
xử.
Cho đến buổi chiều, Nhiếp Dịch Phàm gọi điện tới cảm ơn, báo cho cô
biết anh đã không có gì đáng ngại nữa, vết thương ở chân khá lên đã có
thể xuất viện, chỉ cần kiểm tra định kỳ là được, nghe giọng nói của cô
khàn khàn, anh áy náy hỏi thăm vài câu, Diệp Cô Dung cũng lịch sự bảo
anh tịnh dưỡng cho khỏe, Nhiếp Dịch Phàm cũng là người cuồng công việc,
một đống công việc lớn cần xử lý, vết thương ở chân chưa khỏi h