
ng trùm Ninh Lãng Blog ở đây đã bị cô ta cho đi gặp Diêm Vương, cho nên tất cả địa bàn của Ninh Lãng Blog đều thuộc về cô ta, tên gọi Lôi Toa, một lòng một dạ ác độc.
“. . . . .Yên tới đây?” Vẻ mặt của Viêm Liệt lộ vẻ cảm động, nhưng ngay sau đó trở nên u ám.
“Hừ, đã tới ba ngày trước, chỉ sợ sau khi em nhốt anh ở đây thì cô ta đã đến, Viêm Liệt, anh nói xem anh có mị lực gì mà làm cho cô gái như Bắc Đường Yên xem anh như là bảo vật vậy, vì anh mà làm lớn chuyện, cũng sắp đem tới chiến tranh quốc tế.” Lôi Toa nằm trên người Viêm Liệt, mờ ám nhìn Viêm Liệt.
“Cút ngay!” Viêm Liệt đạp cô gái đang nằm trên người mình, lời nói lạnh lùng, trong mắt lại có một tia bất đắc dĩ và tuyệt vọng.
“Thế nào, còn cứng rắn như vậy, không biết một lát nữa anh có còn mạnh mẽ như vậy không?” Bàn tay Lôi Toa xẹt qua bộ ngực Viêm Liệt, ánh mắt thoáng qua một chút nhu tình.
Ba ngày trước cô không giết người con trai này, chính là coi trọng gương mặt và dáng người hoàn hảo của anh, mang anh tới nơi này, muốn thoả thích một lần trong đời, nhưng mà không ngờ lại mang tới nhiều phiền phức như vậy, hơn nữa, người con trai này lại còn rất cố chấp, cho nên anh chống cự. . . . .Ba ngày trước người đàn ông kia mang anh đến nơi đã hẹn trước với cô, đang muốn giết anh lại bị cô ngăn cản, vốn tưởng chỉ là một người con trai có gương mặt xuất chúng, lại không nghĩ đến anh cố chấp như vậy, cô lấy cái chết và nói lời uy hiếp cũng không làm người con trai này gật đầu đồng ý, cuối cùng sử dụng đến xuân dược, nhưng người con trai này thà cắn chặt răng giữ vững tinh thần, cũng không nguyện ý hoan ái với cô, làm cho cô tức giận dùng chút thủ đoạn với Viêm Liệt.
“Cô có bản lĩnh thì liền giết tôi đi!” Tròng mắt Viêm Liệt đỏ ngầu, giống như dã thú bị thương, giãy dụa rất nhiều nhưng vẫn tuyệt vọng.
Ba ngày trước sau khi anh cự tuyệt cô gái này, cô liền tiêm ma tuý vào người anh, ba ngày nay, sáng tối một lần, mỗi lần cơn nghiện phát tác, liền làm cho anh càng thêm tuyệt vọng.
“Giết anh, không không không, em vì anh mất nhiều thứ như vậy, bởi vì anh mà em tổn thất nhiều tiền như vậy, em làm sao có thể giết anh dễ dàng như vậy chứ, dù sao những người đó cũng không biết anh đang ở đây, em sẽ giấu anh ở đây cả đời, để cho anh là duy nhất của một mình em.” Lời Lôi Toa nói là nửa thật nửa giả, trong mắt xuất hiện tình ý như có như không.
Có lúc, một vài chuyện thật đúng là kỳ diệu, lúc bắt đầu có lẽ không có quá nhiều tình cảm, nhưng mà hai ngày chung sống, lại làm cho cô bất tri bất giác thích người con trai này, nếu như người con trai này nguyện ý ở chung một chỗ với cô, thật là tốt đẹp biết mấy.
“Không thể nào, tôi vĩnh viễn không thể là của cô, cô giết tôi đi, nếu không thì thả tôi ra!” Viêm Liệt nhào tới, bàn tay cô gái kia đã tuột xuống, đặt lên dục vọng của anh, cảm giác như vậy làm anh buồn nôn, nhưng mà ba ngày nay anh từ chối ăn bất cứ thứ gì cô ta đưa cho nên chỉ có thể nôn khan!
Sắc mặt Lôi Toa khó coi, dừng động tác, căm hận rời khỏi người Viêm Liệt!
“Viêm Liệt, nếu như anh còn không biết điều như vậy, vậy bộ dáng bây giờ của anh, anh nghĩ là cô gái Bắc Đường Yên kia sau khi thấy được sẽ cần anh sao, chỉ cần mấy ngày nữa, cơn nghiện của anh sẽ càng sâu hơn trở thành kẻ nghiện, anh nghĩ Bắc Đường Yên thấy anh bị nghiện, còn có thể yêu anh như lúc trước sao, hoặc là, lát nữa em chụp vài tấm hình vui vẻ của anh cho cô gái kia xem, để cho cô ta xem một chút dáng vẻ khi chúng ta ân ái.”
Lôi Toa nói tới đây sắc mặt mới thay đổi tốt lên một chút, mấy ngày nay tâm tình của cô luôn thay đổi thất thường, một nửa là vì người con trai trước mặt này, một nửa là vì địa bàn của cô đang bị cảnh sát niêm phong.
Viêm Liệt đạp Lôi Toa, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
“Dù sao tôi cũng là tù nhân của cô, cô muốn làm gì tôi có thể ngăn cản sao, coi như là Bắc Đường Yên không muốn tôi, tôi cũng không là người của cô, tôi nói cho cô biết, cả đời Viêm Liệt tôi chỉ có một cô gái là Bắc Đường Yên, chuyện này cả đời cũng không thay đổi, mặc kệ là cô làm chuyện gì, cũng không thay đổi được sự thật này!”
Viêm Liệt từ từ nhắm hai mắt lại nói ra những lời này, giọng nói bình thản mà ung dung, kiên định mà quyết liệt.
“Cho dù cô ta không còn thương anh?” Lôi Toa không thể hiểu nổi nhìn Viêm Liệt, cô không nghĩ ra người con trai này sao lại si tình như vậy.
“Cho dù cô ấy không còn thương tôi, tôi vẫn thương cô ấy, cả đời không hối hận!” Viêm Liệt chợt mở mắt, lúc cô gái này tiêm ma tuý vào người anh, anh đã cảm thấy tuyệt vọng như thế này rồi, đối với người bình thường như anh ma tuý chính là thứ tuyệt đối không thể dính tới, anh lại nhớ, Bắc Đường Yên thích nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của anh, ánh mặt trời, bây giờ anh cảm thấy thế giới của mình tràn đầy bóng tối, không có một tia sáng nào.
“Đáng giá không, một cô gái mà thôi, em có thể thoả mãn anh hơn cô ấy.” Lôi Toa không buông tha lại dựa vào người Viêm Liệt.
Viêm Liệt chán ghét nhíu mày, nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa. Đáng giá không, dĩ nhiên là đáng giá, Bắc Đường Yên là trụ cột tinh thần củ