
g thích em như vậy."
Nước mắt tôi lặng lẽ chảy xuống hai bên mà. Sáng hôm sau ---
Anh đi lên trường, để lại ở bàn trnag dime963 một tờ giấy muốn tôi ăn cơm đúng giờ.
Nhìn thấy tờ giấy, tôi không khỏi hối hận chuyệ tối hôm qua nói ra với anh những lời đó. Tôi cũng không hiểu được, tôi vì sao lại nói ra những lời đó? Đây đối với anh mà nói, cũng không công bằng.
Tứ khi Tống Thiến xuất hiện, trái tim tôi vẫn luôn ở trang thái không yên bất an, rất sợ tôi sẽ mất anh. Khi tôi thấy hai người bộ dáng vui vẻ nói chuyen, trong lòng tôi nảy lên chính là chua sót.
Con người chính là như vậy, một khi chiếm được cái gì sẽ lo sợ mất đi.
Tôi nghĩ tôi hẳn là cùng anh thẳng thắn mà nói chuyện, cũng vì lời nói tối hôm qua hướng về anh xin lỗi. Sau khi quyết định, tôi đến thư phòng xem thời khóa biểu của anh. Ừ! Ngày hôm này lịch anh chật kín, không bằng buổi tối làm một bàn đồ ăn phong phú coi như nhận tội với anh, anh nhât định sẽ cao hứng.
Tôi bắt đầu chờ mong buổi tối đến.
Tôi nhìn tủ lạnh một chút, âm thầm tính toán mua những thứ gì còn thiếu, đi siêu thị mua.
Thời gian từng phút trôi qua, cuối cùng cũng tới thời khắc xế chiều.
Tôi bắt đầu chuẩn bị cơm tối, rửa rau, thái rau, tôi phải làm xong trước khi anh về. Đang muốn xào rau thì tôi phát hiện muối thế nhưng đã không còn. Tôi thầm mắng mình sơ y1m cư nhiên lại quên muối, đành phải chạy nhanh đi mua.
Tôi lập tức cầm láy ví tiền, đúng rồi, còn cô dù, hiện tại bên ngoài đang mưa lớn, vội vã chạy đi siêu thị. Mở cửa, làm tôi bất động.
"Tống Thiến!" Tống Thiến căn bản đang muốn ấn chuông cửa.
"Giang Tuyết, có một số việc mình muốn nói rõ cho -----"
Tôi cắt ngang lời nói cảu cô ấy: "Cô đi vào trước ngồi một chút chờ tôi trở lại rồi nói sau được không?" Không đợi cô trả lời, tôi vội vàng mà rời đi. Tôi biết rõ tôi như thế là thất lễ, nhưng cũng chỉ là chờ tôi trở lại sẽ cùng cô ấy nói tiếng xin lỗi.
Tôi rất nhanh mà đến siêu thị mua muối rồi chạy về nhà, trên người ướt gần hết, tôi không quan tâm.
A? Cửa như thế nào không có đóng? Có thể nào Tống Thiến đã rời đi rồi? Nhưng cố ấy có chuyện muốn nói với tôi..... Mặc kệ, vào trong sẽ biết. Tôi cất dù vào sau cánh cửa, kết quả tôi lại thấy được một màn làm tan nát cõi lòng ----
Anh cùng Tống Thiến hai người đang ôm nhau!
Mắt tôi mở to, không thể nào tin, không nghĩ phải nhìn hình ảnh lần nữa làm tôi đau lòng.
Tôi liên tục chạy, vẫn chạy thẳng về phía trước, chạy đã mệt tôi mời ngừng, trên amt85 tôi không biết là nước mưa hay là nước mắt. Trong đầu quanh quẩn hình ảnh bọn họ ôm nhay, ngực giống như bị con gì vô tình nhéo, đau không chịu nổi.
Nhìn thấy trong tay còn cầm muối, tôi nở nụ cười.
☆ ☆ ☆
"Giang Tuyết, mình đi mau một ít đồ, một lúc sẽ trở về.
"Được."
Tôi đứng ở phía cửa sổ, nhìn cảnh tượng bên ngoài. Trời vẫn còn mưa.
Ba ngày trước, tôi một thân ướt sũng ngồi trước căn phòng của Tâm Đồng thuê, làm cho cô ấy sợ hãi. Cô vội vàng mở cửa để tôi vào trong, còn cầm một bộ quần áo cho tôi thay, rồi mới hỏi tôi chuyện gì xảy ra.
Tôi che giấu sự thật, chỉ nói tôi và Lạc cãi nhau, trong cơn tức giận bỏ chạy ra ngoài, muốn tới đây ở vài ngày, chờ hết giận sẽ trở về. Tâm Đồng mặc dù bán tín bán nghi, nhưng vẫn để toi ở lại.
Mấy ngày nay, tôi cố gắng muốn quên một màn làm tôi đau lòng, nhưng không thể nào quên được, không muốn nhớ đến, nhưng lại thường xuyên diện lên trong tâm trí tôi. Mỗi lần nhớ lại, trái tim tôi liền cảm thấy đau đớn.
"Mình đã về." Tâm Đồng lớn tiếng hô.
Tôi giữ vững tinh thần, đối mặt với Tâm Đồng. "Nhanh như vậy đã về?"
Tâm Đồng đem đồ để xuống. "Cửa hàng tiện lợi ngay dười lâu, đương nhiên sẽ rất nhanh!" Cô rót nước đưa cho tôi. "Này! cho bạn."
"Cảm ơn." Tôi nhận lấy.
"Giang Tuyết, bạn không cần trở về sao? Ba ngày rồi dù sao cũng nên hết giận, nếu bạn còn không trở về, mình đoán giáo sư Lạc muốn đi báo cảnh sát." Tâm Đồng nhìn tôi, đáy mắt có ý tứ dò hỏi.
"Để xem." Tôi qua loa trả lời.
"Đứng nói nữa, mấy ngày nay bạn buồn bả, mặt co mày cáu, bạn không dễ chịu, tôi tin tưởng giáo sư Lạc nhất định cũng không chịu nổi, vậy bạn tội gì phải tự làm khổ cả hai chứ?" Tâm Đồng thở dài nói.
Anh sẽ không sẽ chịu sao? Tôi không muốn đi sâu vào vấn đề này. Nhưng mà Tâm Đông không thể đợi, không dám đảm bảo Tâm Đồng sẽ đi tìm anh. Nếu không ở đây, tôi có thể đi đâu chứ?
"Được, ngày mai mình sẽ trở về."
"Thật sự?" Tâm Đồng vui vẻ. Tôi gật đầu. Xem ra phải về nhà mình.
"Thật tốt quá."
Tâm Đồng mở ra một túi đồ mới mau về, ngượng ngùng àm noi: "Minh đi toilet chút." Tôi thấy cô xấu hổ làm gì, nhìn đến tay của cô sở dĩ cầm cái gì đó - băng vệ sinh, tôi mới hiểu ra.
Chờ một chút! Tôi đột nhiên nhớ hình như thật lâu tôi chưa có, gần đây cũng thường cảm thấy buồn nôn, hay mệt mỏi.... Đủ loại dấu hiệu, làm cho tôi không thể không nghi -----
Không, sẽ không, chúng tốt rất cẩn thận! Chính là sự việc cũng không có gì tuyệt đối, vì để an toàn, tôi phải đi kiểm tra một chút.
"Tâm Đồng, mình đi ra ngoài một chút." Tôi nhanh chóng ra cửa.
Một giờ sau, tôi đã tìm ra câu trả lời.
"Chúc mừ