
ét to về phía anh.
Tôi ngồi xổm xuống, dạ dày càng lúc càng đau....
Lạc Thiệu Nông phát hiện sự khác thường của tôi. "Tiểu Tuyết, em làm sao vậy?"
"Bao tử của tôi....... đau quá......." Tôi nói không lên lời.
"Cái gì?" Anh khần trương kêu to: "Em kiên nhẫn một chút, tôi đưa em đi bệnh viện."
Anh ôm lấy tôi, vội vàng chạy đến xe của anh.
Tôi dựa vào ngực anh, nhìn anh khẩn trương, tôi rốt cuộc nở nụ cười....
Cười chính là thương yêu, anh lại khẩn trương hơn so với tôi!
Cười chính là bộ dáng lo lắng của anh!
Cười chính là anh như thế mà quan tâm tôi!
Nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của anh, tôi dần dần mất đi ý thức....
Sau khi mở mắt ra, trời đã hừng sáng.
Nhìn cảnh vật chung quanh, là bệnh viện. Sau cùng, ánh mắt dừng ở người đàn ông gục ngủ bên cạnh giường.
Anh một đêm không về sao? Tôi lay anh dậy.
"Em đã tỉnh." Anh quan tâm mà đỡ tôi ngồi dậy. "Còn đau không?"
Tôi lắc đầu.
"Vậy là tốt rồi. Tối hôm qua em thực sự làm tôi sợ muốn chết." Anh bất mãn nói.
Tôi phản bác nói: "Anh mới là hù chết tôi! Tôi hỏi anh, tối hôm qua đi theo tôi làm gì? Hại tôi tưởng gặp cướp chứ!"
Nhớ tới tối hôm qua, tôi vẫn còn sợ. May mắn là anh, nếu thật sự là tên cướp, kết quả khó lường.
"Tối hôm qua tôi đến chỗ của em, thấy em trở về muốn gọi em, nhưng em lại xoay người đi ngược lại, cho nên tôi liền đuổi theo!" Lạc Thiệu Nông nói rõ lý do phát sinh tình huống tối hôm qua.
Tôi lườm anh một cái: "Anh không biết gọi tôi hả?"
"Tôi muốn gọi em a! Nhưng mà em đi nhanh quá, tôi chỉ có cách đuổi theo em." Lạc Thiệu Nông tỏ rõ vẻ vô tội.
Tôi hung hăng trừng mắt anh, thật muốn đem dáng vẻ tươi cười ngứa mắt đánh tan.
Cuối cùng, tôi tuyên bố bỏ đi. Dù sao anh cũng giúp tôi một việc, không phải sao?
"Bác sĩ, nói như thế nào?" Tôi miễn cưỡng nhìn anh.
Nụ cười của anh biến mất, thay bằng vẻ mặt nghiêm túc, nhíu mày nói: "Bác sĩ nói em lâu ngày ăn đồ uống không đúng cách, đem dạ dày của em muốn làm cho phá hủy."
"Oh." Tôi nghĩ cũng là như vậy.
"Oh." Anh nhíu mày nói. "Vì vậy, em không quan tâm đến cơ thể của em?" Anh tựa hồ cố gắng kiềm nén tức giận.
"Anh tức giận?"
"Đúng."
Quái lạ, cơ thể của tôi , anh có cái gì tức giận?
Tôi lại hỏi: "Vì sao?"
Anh tức giận trừng mắt, giống như tôi hỏi thừa. "Em không biết chăm sóc chính mình!
Trong lời nói của Lạc Thiệu Nông, làm cho tôi có một chút cảm động.
"Từ giờ trở đi, tôi sẽ chăm sóc chính mình." Tôi cũng không muốn lại đau đến chết đi sống lại.
"Em nghĩ như vậy là được rồi." Câu trả lời của tôi làm cho anh hài lòng mà nở nụ cười.
"Tôi khi nào có thể xuất viện?"
"Còn không biết, đợi bác sĩ đến, tôi sẽ hỏi." Anh ngáp dài, mơ hồ trả lời.
Tôi hôm qua anh nhất định không ngủ đủ giấc? Tôi rất áy náy.
"Anh về nghỉ ngơi đi, tôi có thể tư lo cho mình." Tôi nhìn đồng hồ trên tay, mới 6h sáng, anh có thể về nhà ngủ một lúc. "Huống chi, anh hôm nay không phải còn lên lớp sao?" Tôi cũng không quên anh là một giáo sư.
"Anh sao? Hôm nay có lớp sao?" Anh hỏi lại tôi.
"Không có. Có cũng không đến." Tôi vẻ mặt bất đắc dĩ, buổi chiều còn đi làm, cũng không biết đi được hay không đi được chứ! Quên đi, vẫn là xin phép nghỉ là được rồi, tôi mới nói sẽ chăm sóc bản thân.
Anh tươi cười đủ để mê hoặc mọi người. "Tôi với em giống nhau, hôm nay không có khóa."
"Thật sự?" Tôi vô cùng hoài nghi.
Giáo sư đại học nhàn rỗi như vậy sao? Họ không phải để dạy thêm sao? Các giáo sư đều là sắp xếp đầy chật khóa.
"Thu hồi ánh mắt nghi ngờ của em lại, tôi sẽ không lừa em." Trong mắt anh có chứa ý cười.
"Vậy anh trở về nghỉ ngơi cho tốt." Tôi không muốn làm cho anh quá mệt mỏi.
Anh đứng dậy rót ly nước cho tôi. "Không vội, chờ bác sĩ đến xem qua rồi hãy nói."
"Anh giúp tôi một đêm, cũng mệt mỏi, hay anh về trước nghỉ ngơi đi!" Tôi thấy trên mặt anh có vẻ mệt mỏi.
Anh thuận tay vén sợi tóc của tôi. "Em không cần phải để ý đến tôi, em nghỉ ngơi cho tốt là được rồi."
Anh phun hơi thở ấm áp trên mặt tôi, dùng cặp mắt đen bóng mà sâu sắc nhìn tôi, trong khoảnh khắc đó tôi lại mất tinh thần......
Cho đến lúc thanh âm của anh lại vang lên, tôi mới bình tĩnh trở lại.
"Tôi đi mua bữa sáng, chỉ là không có phần cho em." Tôi đang muốn hỏi, anh lại nói tiếp: "bác sĩ noi1em hiện tại không thể ăn bất cứ thứ gì, chỉ có thể uống nước."
Tôi nghĩ đúng là quả báo.
"Em nằm nghỉ ngơi đi, tôi đi một chút sẽ trở lại." Anh trấn an tôi.
"Anh không cần ở trước mặt tôi ăn, ăn xong rồi quay lại."
Thấy tôi buồn bực, anh nhẫn nại dỗ dành tôi: "Tất cà nghe theo em. Em ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi, tôi đi một chút sẽ quay lại."
"Ừ."
Thấy tôi đáp ứng, anh mới yên tâm mè rời đi.
☆ ☆ ☆
Giằng co cả buồi sáng, trở về căn phòng nhỏ của tôi cũng đã là buổi chiều.
"Này, nước." Tôi rót một ly nước đưa cho Lạc Thiệu Nông.
Anh là người đàn ông thứ nhất vào đây. Anh là "Ân nhân cứu mạng" của tôi, tôi nên lễ phép mời anh vào ngồi một chút.
"Cảm ơn." Anh nhìn xung quanh. "Chỗ này tuy nhỏ, nhưng em sắp xếp không tồi."
Trong lời nói này đối với anh không biết có tính là khen ngợi, tôi vẫn chưa trả lời.
Tôi điện thoại đến C