XtGem Forum catalog
Ông Xã Là Giáo Sư

Ông Xã Là Giáo Sư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323215

Bình chọn: 7.5.00/10/321 lượt.

không muốn thò tay đòi tiền gia đình, tôi gần như trở thành một nữ siêu nhân.

"Ai ôi! Thật hy vọng khách ít một chút, chúng ta cũng không cần vất vả như vậy." Chỉ Lăng ỉu xìu nói.

Lý Tình thưởng cho Chỉ Lăng một cái cốc: "Thân là nhân viên, nói lời như thế?"

"Nói một chút cũng không hà?" Chỉ Lăng xoa đầu.

Lý Tình liếc mắt một cái. "Được ông chủ nghe được, bạn liền thảm."

"Sẽ không xui xẻo như vậy." Chỉ Lăng cảm thấy Lý Tình quá kinh động.

Nhìn các chị ấy cãi nhau qua lại, tôi thật sự chịu các chị ấy. Các chị ấy có thể nói là một cặp dở hơi, mỗi ngày nhìn các chị ấy hả ha mà trêu chọc nhau, không mệt một chút nào. Trong lòng tôi hiểu được, nếu không có các chị ấy, thời gian tôi ở đại lộ Champs Elysees liền trở nên buồn tẻ vô vị.

"Đừng ầm ĩ, có khách tính tiền." Tôi nhắc nhở hai người đang cãi nhau. "Em đi thu dọn bàn."

Tôi cầm cái khăn đi dọn dẹp cái bàn khách vừa sử dụng qua, cũng đem chén ly thu dọn, ngoài dự đoán, quay người lại nhưng thấy Lạc Thiệu Nông đứng trước mặt tôi.

"Là anh!" Tôi vô cùng ngạc nhiên, anh không phải không đến đây nữa sao?

Anh vẫn mang theo bộ dáng làm mọi người say mê ôn nhu tươi cười. "Chúng ta thật là có duyên, lại gặp nhau."

"Thật không?" Đối với cách nói của anh, tôi không hề đồng ý. Tôi khẳng định anh là cố ý.

"Nếu không, em nghĩ sao?"

Ông trời! Vì sao anh ta lại dùng ánh mắt nóng rực kia nhìn tôi?

"Không biết." Tôi nhìn bàn tay run rẩy của tôi. "Bàn tay của tôi mỏi nhừ, mời anh tìm chổ ngồi, sẽ có người giúp anh chọn món."

"Được, anh chờ em."

Đem đồ dùng trở lại quầy bar, tôi liền nói cho Lý Tình, mới chị ấy đi phục vụ Lạc Thiệu Nông. Ai ngờ các chị ấy cũng không sẵn lòng, cứng rắn muốn tôi đi. Các chị ấy lấy cớ: "Anh ta là giáo sư tường em, cho nên em đi."

Tôi chỉ biết không nên nói cho hai chị ấy Lạc Thiệu Nông là giáo sư trường tôi, nụ cười của họ toàn ý xấu, không biết đang nghĩ cái quỷ gì. Cầm menu, hướng anh ta đi đến.

"Quý khách dùng gì?" Tôi nghiêm túc làm tốt công việc của mình.

Lần này anh rất nhanh quyết định. "Một ly capuchino."

"Dạ."

Tôi chuận bị rời đi, anh ta gọi tôi.

"Tiểu Tuyết." Tôi bình tĩnh đứng lại. Anh cười cười: "Anh có thể gọi em như thế không?" Thanh âm nồng hậu đề nghị.

"Tùy anh." Trước khi cùng anh diễn trò, anh cũng không gọi như thế? Hiện tại mới hỏi, phải chăng đã quá muôn.

Nghe được câu trả lời của tôi, Lạc Thiệu Nông tựa hồ nhẹ nhàng thở ra. "Em chừng nào thì hết giớ làm?"

"Có chuyện gì không?" Tôi hỏi lại anh. không trả lời vấn đề của anh.

Lạc Thiệu Nông không có trả lời ngay, một lúc sau, mới nói: "Không có gì gấp gáp."

Tôi cảm giác được tâm tình cùa anh thay đổi đột ngột, bởi vì không thấy anh tươi cười.

"Đã như vậy, tôi nghĩ cũng không cần biết tôi khi nào hết giờ làm."

"Phải không?" Ý tứ có một chút thất vọng.

Tôi không để ý đến anh, tiếp tục công việc của tôi.

☆     ☆     ☆

6h30, tôi vội vã thay quàn áo, và sau đó ra về. Đi ra khỏi cửa tiệm, phát hiện trời còn đang mưa. Buổi chiều đột nhiên trời mưa to, vốn nghĩ đến thoáng cái liền tạnh, ai ngờ..... Ai ôi! Làm sao bây giờ?

Hôm nay tiệm nhiều người, tôi đã tan tầm muộn nửa giờ, 7h30 còn đi làm gia sư, tuy rằng có một giờ đống hồ nữa, nhưng trời mưa khẳng định sẽ kẹt xe. Đi vào trong mượn một chiếc ô được rồi, hi vọng sẽ có.

Đang lúc tôi nghĩ như thế thì một chiếc xe ngừng lại trước mặt tôi. Từ trong xe đi ra chính là Lạc Thiệu Nông.

Anh lấy áo khoác của mình che mưa, bước nhanh đến bên cạnh tôi. "Lên xe, tôi chở em."

"Này....." Tôi đang lo lắng phiền phức anh sao? Anh lại đem tôi kéo lên xe.

Xa chậm rãi chạy.

"Đi đâu?" Anh chuyên tâm lái xe, không khỏi làm tôi biết bao coi trọng.

Tôi trả lời địa chỉ chỗ dạy cho anh.

"Em ở đấy?" Anh vẫn không quay lại nhìn tôi.

Tôi lắc đầu. "Không phải, tôi làm gia sư ở đó."

"Hả? Em làm gia sư?" Anh bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt gặp nhau, trong khoảng thời gian ngắn, tôi không biết làm thế nào cho phải, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cùng anh ta nhìn nhau. tuy nhiên anh ta có vẻ không hài lòng.

Tôi nhắc nhỏ anh đang lái xe, phải cẩn thận." Anh vì sao kinh ngạc như vậy? Sinh viên làm một hai công việc không phải rất bình thường hả." Tôi cảm thấy anh ngạc nhiên.

"Làm hai công việc, em không mệt?"

"Không sao."

"Em thiếu tiền?" Anh quan tâm hỏi.

"Xem như là vậy." Tôi trả lời qua loa.

Lạc Thiếu Nông tiếp tục hỏi: "Tại sao?"

Tôi bắt đầu khó chịu, anh cũng không phải là gì của tôi, dựa vào cái gì truy hỏi chuyện tiêng cùa tôi? "Tôi nghĩ tôi không cần phải nói cho anh biết." Tôi lạnh lùng nói.

Anh cười ôn nhu nói: "Tức giận sao?"

Tôi không đáp lời.

"Thực sự tức giận?" Anh thùa dịp đèn đỏ anh quay lại nhìn tôi, cũng đem sợi tóc rơi xuống trên trán đằng sau tai.

Tôi dối với hành động thân mật của anh như thế tim đập dồn dập, có chút bối rối, vì không muốn anh phát hiện được tôi thay đồi, tôi nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Đèn xanh, anh đem tấm mắt dời đi, chuyên chú lái xe.

"Em không nói, tôi cũng không miển cưỡng. Đừng giận tôi, được không?" Anh nói mang theo khẩn cầu.

Tôi vẫn như cũ im lặng. Anh thấy tôi như