
nh ăn hết……
“Có quan hệ gì,cô ấy làm tiếp một phần khác ngon hơn, hơn nữa anh tôi vừa không kén ăn, ăn cái gì cũng giống nhau.” Hắn muốn bà xã để ý, anh hai sẽ không so đo chuyện nhỏ này. Huống chi khi hắn thấy phần ăn sáng kia có một viên hỉ tâm , lập tức đã cảm thấy bọn họ là nhất định chuẩn bị để hắn đem lên cho bà xã, sau khi bà xã thấy nhất định sẽ thích .
Xem đi,cô quả nhiên rất cảm động, ăn được rất vui vẻ.
“Đỗ Thiên Hải,anh. . . . . .” Cô nhìn thấy hắn, miệng mở rộng cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Người đàn ông này. . . . . . Hắn là thổ phỉ sao? Hình ảnh hắn như vậy sáng sớm đi nhà người ta đánh cướp bữa ăn sáng !
“Ăn nhiều một chút, không nên lãng phí tấm lòng của em gái.” Hắn đem bánh mì nướng thoa lên mứt hoa quả bỏ vào trong miệng cô, muốn cô không cần phải khách khí.
Miệng cô ngậm bánh mì nướng, nhìn dáng vẻ hắn cười quyến rũ, thật là hoàn toàn không biết nói gì.
Nếu là như thế này ra cửa nhìn thấy anh rễ và chị dâu,vậy sẽ rất lúng túng a?
“Có muốn uống cà phê hay không? Hay là anh lại đi giúp em cầm sửa tươi hoặc nước trái cây. . . . . .”
Hiển nhiên Đỗ Thiên Hải là quan tâm Đông Ánh Thần còn hơn “Châu báu” nhiều.
Ngày hôm đó, Đỗ Thiên Hải đột nhiên viếng thăm” xí nghiệp Đông thị ” , bề ngoài nhanh nhẹn tuấn nhã và thân phận cao quý, lập tức mọi người ở trong phòng làm việc nổi lên một trận xôn xao, bất quá trận gió lốc này cũng đang Trần Tín Vĩ xử lý việc làm trên bàn ——
“Không biết Đỗ tiên sinh hôm nay đột nhiên viếng thăm là có chuyện gì?” Trần Tín Vĩ mỉm cười hỏi thăm mục đích của hắn, nhưng dùng từ lễ phép, nhưng cho thấy hắn chỉ xem Đỗ Thiên Hải trở thành một người bình thường khách không mời mà đến cho nên ân cần hỏi, mà không phải là ông xã của cấp trên.
“Bất kể tôi tìm bà xã tôi có chuyện gì, hẳn là không có liên quan đến Trần thư ký.” Đỗ Thiên Hải cũng nở nụ cười trên mặt tỏ vẻ hắn và bà xã có”Việc nhà” không có tiện cho người ngoài như hắn nhúng tay vào , không cần hắn phải tới cản trở.
“Giúp Đông tiểu thư loại bỏ tìm hiểu khách cũng là một trong các công việc của tôi,thân là thư ký tôi có chức trách để người không có quan trọng lên công ty quấy rầy.” Trần Tín Vĩ cũng không cam chịu yếu thế đánh trả, Ngụ ý chính là làm Đỗ Thiên Hải trở thành một người nhàm chán tới quấy rầy công việc của cô, cho nên đứng ra bảo vệ cô.
“Vậy thì phiền Trần thư ký tận trung với công việc mau giúp tôi thông báo một tiếng, nói cho cấp trên của cậu có ông xã đến tìm cô ấy.” Ánh mắt Đỗ Thiên Hải làm cho người ta rùng mình, trong tươi cười mang theo vài phần cảnh cáo, muốn hắn nhanh đi làm tốt công việc của mình, chớ đứng ở chỗ này chặn đường.
Nhưng Trần Tín Vĩ cũng không nguyện phục tùng mệnh lệnh của hắn, không nhúc nhích đứng ở tại chỗ cùng Đỗ Thiên Hải giằng co.
Đang lúc hai ánh mắt tràn đầy địch ý giằng co trên không trung, Đông Ánh Thần trùng hợp từ trong phòng làm việc đi ra ——
“Tín Vĩ, nội dung phần hợp đồng này sách thật giống như có vấn đề,anh giúp tôi ——”Cô từ giấy tờ ngẩng đầu, mới phát hiện Đỗ Thiên Hải cũng đứng ở ngoài cửa.
“Sao anh lại tới đây?” Vẻ mặt cô kinh ngạc nhìn Đỗ Thiên Hải, kỳ quái hắn làm sao sẽ đến công ty tìm cô, cũng không có trước đó liên lạc.
“Đúng vậy a, tôi cũng vậy đang hỏi Đỗ tiên sinh vấn đề này đây.” Trần Tín Vĩ lập tức nói tiếp. Từ vẻ mặt ngoài ý muốn của cô xem ra, xác định Đỗ Thiên Hải đúng là khách không mời mà đến, mình một chút cũng không có hiểu lầm hắn.
Đỗ Thiên Hải lạnh lùng liếc Trần Tín Vĩ mặt lộ ra nụ cười toan tính, cảm thấy chói mắt cực kỳ!
Hắn trực tiếp đi tới trước người của cô, lấy xấp giấy tờ ra cản trở ra, ôm hông của cô, khẽ vuốt mặt của cô.
“Có chút việc tìm em, ở chỗ này không tiện nói.” Hắn lấy ánh mắt nhiều tình cảm nhìn cô,che giấu động tác dán thân thể của cô, không e dè bên cạnh còn người đứng , chính là muốn tên kia biết bọn họ vợ chồng có chuyện “Lặng lẽ nói”, người ngoài không có tư cách nghe.
Đông Ánh Thần có chút ý không tốt nhìn thư ký một cái, khẽ kéo tay Đỗ Thiên Hải, cầm lại xấp giấy tờ.
Chúng ta đi vào nói.” Cô đem xấp giấy tờ giao cho Trần Tín Vĩ, liền muốn theo Đỗ Thiên Hải và cô vào phòng làm việc.”
“Chờ một chút.” Đỗ Thiên Hải lại duỗi tay nắm vai bà xã, quay đầu lại nhìn Trần Tín Vĩ nói: “Trần thư ký, không biết chức trách của cậu có bao gồm mua cà phê này hạng nhất cho tôi hay không?”Vẻ mặt hắn tươi cười hỏi, trong ánh mắt nhưng có tia khiêu khích.
Trần Tín Vĩ liếc mắt một cái hắn dừng lại cánh tay trên vai, không để lại dấu vết nắm chặt trong tay giấy tờ.
“Thật không đúng dịp, cà phê vừa lúc không có , Đỗ tiên sinh uống trà được không?” Hắn khách khí trở về hỏi, trong lòng nhưng đối với Đỗ Thiên Hải cử chỉ cảm thấy có chút tức giận, cảm thấy thái độ hắn đối đãi với Đông Ánh Thần hẳn là trang trọng một chút, mà không phải giống như hắn và những cô gái khác ở chung một chỗ, động một chút là ôm ấp.
“Vậy cậu đi ra ngoài mua sao,tôi không có thói quen uống trà, cho tôi một ly cà phê đen.” Đỗ Thiên Hải tuyệt không khách khí địa yêu cầu hắn đi chuẩn bị, ước gì có thể ra lệnh cho hắn đến cuối t