
ười lẫn lòng của cô. Chỉ tiếc người ta không phải là của cô.
“Anh thật không nghi ngờ một chút nào sao? Anh quen biết tôi không nhiều, tôi có thể là giống như họ nói.” Đúng vậy! Thẳng thắn mà nói thì bọn họ là một đôi bạn cùng phòng nói quen cũng không quen, mà nói xa lạ cũng không xa lạ. Lăng Ly tạo nên một chút khoảng cách, hết lần này tới lần khác nhắc nhở, cũng như cảnh cáo mình phải đẩy anh ra.
“Tôi hiểu rõ em không phải là loại người đó. Phẩm hạnh của em rất cao, sẽ không làm cái chuyện kiếm sống bằng cách leo lên giường người ta.”
“Ngộ nhỡ tôi là loại người đó thì sao?”
“Phải thì phải, cũng không phải là chuyện lớn gì.”
“Cái gì?” Lăng Ly chớp mắt tưởng mình nghe lầm.
“Không phải có câu ‘Quân tử bất dĩ ngôn cử nhân, bất dĩ nhân phế ngôn’ muốn mọi người có cái nhìn khách quan hay sao?” Doãn Quang Huy nhún vai một cái.
“Đúng vậy.” Lăng Ly gật đầu, không hiểu vì sao đột nhiên Doãn Quang Huy lại nói tới chuyện này.
“Nhưng Lăng Ly, tôi đã nói với em, con người của tôi cũng không thể nào duy trì khách quan. Cảm xúc của tôi rất dễ biến hóa, cũng như xử sự theo cảm tính. Chỉ cần tôi yêu thích một người, thì tôi sẽ yêu thích tới cùng. Cho dù cô ấy có từng làm chuyện gì không đúng, nhất định là cô ấy có khổ tâm của mình, không có liên quan tới con người của cô ấy. Tôi sẽ không vì vậy mà thay đổi thái độ cũng như cách nhìn của mình đối với cô ấy. Người khác có thích hay ghét cô ấy cũng không sao, tôi mặc kệ người ta nghĩ như thế nào.”
“Doãn Quang Huy, cách nhìn của anh thật là mù quáng.” Nhưng lại không phải hợp tình hợp lý lắm sao? Vì sao anh có thể nói chuyện một cách tự nhiên như vậy, đồng thời lại ấm áp khiến người ta không thể không mỉm cười.
“Vậy thì sao? Tôi thích em, cho nên thích mình mù quáng như vậy.” Doãn Quang Huy bật cười vui vẻ.
“Anh… Thật sự là…” Biết rõ anh nói thích chính là bạn bè yêu thích bình thường, nhưng Lăng Ly vẫn đỏ mặt.
“Thật sự là cái gì?” Doãn Quang Huy nhíu mày nhìn cô.
“Tôi chưa từng tham gia những tiệc rượu nào không nên tham dự, cũng như chưa từng leo lên giường của bất kỳ ai.” Nhìn lại anh một hồi lâu, đột nhiên Lăng Ly thật muốn làm anh hiểu rõ, lặp đi lặp lại nhấn mạnh.
“Không phải tôi đã nói chuyện này không quan trọng hay sao? Em còn giải thích làm gì?” Rốt cuộc Doãn Quang Huy không nhịn được, đưa tay chọt chọt trán của cô.
“… Tôi muốn nói đó, anh làm gì được tôi.” Lăng Ly gạt bàn tay của anh đang dí trán mình ra.
“Ngốc quá.” Tay kia lại nhằm trán cô chọt một lần nữa.
“Anh mới ngốc đó.” Lăng Ly bắt chước chọt lại anh.
“Đừng giỡn nữa! Chọt trúng mắt bây giờ.” Doãn Quang Huy mỉm cười, bắt lại tay của cô.
“Là anh gây chuyện trước.”
Tay của anh thật nóng, mặt của cô cũng không kém gì. Mặc kệ cô cố gắng như thế nào, cũng không kìm chế được trái tim đập mạnh khi anh cầm lấy tay của mình…
Giống như là cô càng ngày càng thích anh nắm tay cô, càng ngày càng thích nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay anh phát ra, cũng càng ngày càng thích cảm xúc ráp nhám từ bàn tay đó.
Ngừng! Đừng suy nghĩ lung tung nữa! Lăng Ly vội vàng rút tay về.
“Tốt rồi, bàn tay của em đã ấm rồi. Mới vừa rồi còn lạnh như mới lấy từ trong tủ lạnh ra. Bây giờ hết lạnh rồi phải không?” Lúc nãy đưa túi nóng cho cô mới biết tay của cô lạnh như băng khiến người khác phải cau mày.
“… Hết rồi.”
Thì ra anh cầm tay cô là vì muốn sưởi ấm cho cô hay sao?
Anh chăm sóc chu đáo, cẩn thận cho cô như thế, đến tột cùng cô phải làm như thế nào mới có thể duy trì khoảng cách với anh đây?
Lăng Ly trầm ngâm một lát rồi thở dài lên tiếng: “Doãn Quang Huy.”
“Hả?”
“Anh thật là sáng chói.”
“Đây là khen ngợi tôi sao?”
“Đại khái là như vậy.”
Lăng Ly nhướng mày nhìn anh, trong mắt chứa đầy tâm sự không thể nào trút bỏ.
Cô tỏa sáng dịu dàng, nụ cười xinh đẹp ngọt ngào, ấm áp đến nỗi khiến người bất cẩn sẽ cúi đầu hôn cô.
“Được rồi, đừng tốn công khen ngợi tôi. Tôi đói lắm rồi, đi thôi. Đồ ăn Ý, tôi tới đây!” Doãn Quang Huy đè nén dục vọng đang nổi loạn, hô hào thật lớn rồi chuyển động tay lái.
Bộ dáng kích động mừng rỡ của anh khiến Lăng Ly cảm thấy buồn cười…
Ghét…
Nàng vừa vui, lại vừa buồn… Rõ ràng muốn giữ khoảng cách với Doãn Quang Huy, nhưng không hiểu sao khoảng cách càng ngày càng thu ngắn lại? Rõ ràng là muốn quên anh đi, nhưng càng muốn quên lại càng nhớ thêm?
Bất quá trong bữa ăn, chỉ có chai rượu đỏ, Doãn Quang Huy lại uống say.
"Kỳ lạ, em học uống rượu ở đâu, làm sao có thể uống như vậy?” Doãn Quang Huy loạng choạng đi vào trong phòng, miệng lẩm bẩm không ngừng.
“…”
Lăng Lỵ đang đi ở bên cạnh Doãn Quang Huy, không thể tin nổi Doãn Quang Huy là một người không thể uống rượu. Cơ hồ là một giây sau khi rượu thấm môi, mặt anh lập tức đỏ bừng. Vì để cho an toàn, hai người bọn họ đón tắc xi về nhà.
“Tôi đỡ anh về phòng. Anh nghỉ ngơi sớm đi.” Lăng Lỵ ôm chắc cánh tay của Doãn Quang Huy, muốn đỡ anh về phòng. Thật ra sau khi uống chút rượu, đầu của cô cũng có chút choáng váng. Nhưng cô với Doãn Quang Huy khác nhau, uống nhiều thêm nữa cũng sẽ không đỏ mặt, khiến người khác rất khó phát hiện c