Snack's 1967
Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324772

Bình chọn: 8.5.00/10/477 lượt.

ải nghe tiểu Tú.

Vì vậy tiểu Tú cứ như vậy cầm quả cà chua vừa gặm vừa cùng tiểu Tô nói chuyện phiếm: "anh còn được nghỉ mấy ngày vậy?" Tiểu Tô suy nghĩ một chút: "Anh xin nghỉ mười ngày, trong xưởng cho mười lăm ngày phép, hiện tại mới qua bảy ngày, còn tám ngày nữa." Một lát sau, tiểu Tú lại hỏi: "Trong nhà còn có nhiều bánh kẹo cưới, anh có muốn gửi cho chiến hữu một ít không?"

Tiểu Tô cặp mắt sáng lên, cười nói: "em để lại bao nhiêu kẹo cưới?" "chắc có khoảng ba năm cân! Có đủ hay không? Có phải gửi them gì nữa không?" Tiểu Tú không có nghĩ chuyện đó, lúc mua thì mua nhiều hơn một ít, nhưng bây giờ tiểu Tô đã nghĩ là tiểu Tú cố ý để dành cho chiến hữu của mình, vậy tiểu Tú cũng sẽ không tự làm mất mặt nói với tiểu Tô về số kẹo cưới còn lại.

"trong nhà còn thứ gì sao?" Tại vì tiểu Tô đính hôn rồi kết hôn cách nhau có mấy tháng, quân đội cũng không còn mấy ngày nghỉ, vì vậy lần này không tới được nhưng cũng rối rít gởi thư bày tỏ chúc mừng rồi.

Tiểu Tú suy nghĩ một, đồ trong nhà không còn gì thích hợp gửi qua bưu điện, sau lại cẩn thận ngẫm lại, trong không gian không phải mình làm rất nhiều hồng khô sao? Thứ này không sợ nát, lại không dễ hư, hay liền gửi cái này? Tiểu Tú suy nghĩ một chút rồi nói với tiểu Tô: "hay chúng ta liền gửi ít quả hồng khô đi, thứ khác em sợ hư mất ."

Tất nhiên tiểu Tô đồng ý, vì vậy hai người liền tìm rương gỗ nhỏ, sau đó đem kẹo cưới còn lại còn có 20 cân quả hồng khô cho vào, sau đó tiểu Tô đi gửi qua bưu điện.

Từng ngày trôi qua, bụng tiểu Tú cũng càng ngày càng lớn. Bình thường tiểu Tô đi làm, bà Hảo ở nhà chăm sóc tiểu Tú, cây cối cũng phải chờ tiểu Tô trở lại chăm bón. Cho nên hiện tại tiểu Tô là mệt mỏi nhất nhà. Ban ngày đi làm, khuya về nhà còn phải thăm vườn. Tiểu Tô mệt mỏi nhưng rất vui vẻ. Mỗi buổi tối vuốt bụng tròn vo của tiểu Tú, tiểu Tô liền cười ngây ngô: "Tú, em nói xem khi nào con có thể gọi anh đây!"

Tiểu Tú nằm ở trên giường, gặm quả táo lấy trong không gian. Tay tiểu Tô dấu định vuốt lên bụng tiểu Tú bị hất ra: "Rửa mặt rửa chân đi, anh không rửa sạch thì đừng về phòng ngủ!" Mặc dù bị tiểu Tú mắng, nhưng tiểu Tô vẫn cười đi rửa mặt. một lúc sau tiểu Tô liền rửa sạch sẽ, sau đó lên giường áp đầu vào trên bụng tiểu Tú.

Tiểu Tú đẩy đầu tiểu Tô một cái: "đừng như vậy, anh nặng lắm!" Tiểu Tô không chịu: "em để anh nghe một chút đi! Để cho anh nghe một chút tiếng của bảo bảo!" Tiểu Tú trợn mắt một cái, anh ấy có thể nghe được gì chứ cùng lắm thì nghe được tiếng mình đói bụng thôi. Nhưng tiểu Tú tay vẫn mặc cho tiểu Tô áp vào trên bụng cô hai phút đồng hồ, sau đó mới đẩy đầu tiểu Tô ra!

Tiểu Tô thấy tiểu Tú ăn ngon, cũng lấy một quả táo ăn: "Tú, chúng ta hiện tại có bao nhiêu tiền? Có đủ tiền xây nhà chưa?" Hiện tại tài chính trong nhà đều do tiểu Tú quản, tiền lương mỗi tháng của tiểu Tô cũng giao cho tiểu Tú. Mấy tháng trước vợ chồng son muốn xây căn nhà, chỉ là vội cái này cái kia, vẫn không thể bàn bạc được. Chỉ là vợ chồng son cũng coi như qua, nếu muốn xây căn nhà nhỏ thì cũng tốn ít nhất 1 vạn tệ. Cát cũng cần tiền, nước cũng cần tiền, nhân công cũng cần tiền.

"Tiền mặt trong nhà cũng không có bao nhiêu, 20 đồng tiền để dùng. Tiết kiệm cũng mới được 900 đồng tiền. Nếu như muốn xây nhà, xuất chuồng sáu con heo vậy cũng có một ngàn ba – một ngàn năm đồng tiền. Tiểu Tô, chút tiền này không đủ để xây nhà đâu." Tiểu Tú nói rõ ràng với tiểu Tô."Nhưng trong không gian có mấy chục tạ táo, nếu anh tìm được người mua có thể bán được mấy ngàn đồng tiền, trừ quả táo, chúng ta còn có quả quất và cà chua."

" Đồ ngon thì nhất định có người muốn mua, ngày mai anh đi hỏi một chút, nếu có người mua anh sẽ hái bán." Tiểu Tô vừa nghĩ một mình mình hái nhiều táo như vậy đã cảm thấy mỏi người. Nhưng nếu sớm xây nhà, thì tiểu Tú sinh cũng có thể ở thoải mái một chút, tiểu Tô đã cảm thấy có sức lực rồi!

Ngày hôm sau, tiểu Tô nhân lúc nghỉ trưa gọi điện thoại cho chiến hữu họ Hứa đang làm hậu cần. Cùng nhau ra chiến trường nên tình cảm cũng tốt, tiểu Tô điện thoại tới hỏi hắn có muốn quả ướp lạnh cải thiện cuộc sống mọi người trong bộ đội không, chiến hữu liền nói: "Tiểu tử, cậu có cái gì, anh đang nhức đầu không biết lấy gì cho bọn lang sói đó ăn nữa!" Tiểu Tô cười nói: "em đang có mấy chục tạ táo, quýt cũng có khoảng chục tạ, cà chua cũng có ít, nhưng chỉ có khoảng 200 cân, những thứ này anh có lấy không?"

Thật ra thì trong lòng tiểu Tô tính toán, đồ nhiều như thế nhưng với bộ đội mà nói còn là ít đáng thương, chia đều xuống thì một người cũng chỉ được ăn một hai quả. Nhưng bây giờ tiểu Tô chỉ có thể nghĩ đến con đường này. Hoàn hảo anh Hứa cũng không chê ít, rất sảng khoái nói: "Mặc kệ cậu có bao nhiêu anh cũng lấy."

Lúc về nhà tiểu Tô liền đem chuyện này nói với tiểu Tú, vợ chồng son tay cầm tay nhìn trong không gian nhiều cây táo, cây cam, còn có cà chua, không khỏi cảm khái nói: "tiểu Tô, nhiều đồ như vậy, một mình anh làm sao hái hết được! ước gì bây giờ đã hái xuống hết rồi"

Tiểu Tú vốn chỉ thuận miệng nói, kết quả lúc tiểu Tú thốt lên, quả trên cây tự đ