Duck hunt
Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324913

Bình chọn: 8.5.00/10/491 lượt.

ũng chỉ mời hàng xóm láng giềng còn có người trong đơn vị tiểu Tô đến ăn một bữa. Bà Hảo cùng tiểu Tô dự tính một chút, có thể có khoảng 13 bàn. Ban đêm vợ chồng son nằm ở trên giường, cẩn thận hồi tưởng mình cần mời những ai. Tiểu Tô lấy trang giấy đem tên khách mời viết xuống, nhìn xong cảm giác thiếu mất một người.

"Tiểu Tú, anh đọc em nghe một chút xem còn thiếu ai không." Vì vậy tiểu Tô liền đọc lần lượt, tiểu Tú cũng nghe cẩn thận, tiểu Tú suy nghĩ một chút, hỏi một câu: "Tiểu Tô, anh viết tên lão sư phụ chưa? Cũng may nhờ lão sư phụ mà tai anh mới tốt lên được." Tiểu Tú nói, tiểu Tô liền nhớ lại thì ra mình quên đại ân nhân rồi.

"Khó trách anh cảm giác thiếu mất một người ! Ngày mai anh liền đi mời." Tiểu Tô đem tên lão sư phụ ghi lại, dọn dẹp một chút chuẩn bị tắt đèn ngủ. Nhưng tiểu Tú ban ngày ngủ nhiều không mệt, hơn nữa cũng cảm thấy đói bụng. Vì vậy liền đẩy tiểu Tô: " tiểu Tô, anh có đói không?" Tiểu Tô hiện tại chỉ muốn ngủ, mấy ngày nay vội làm chuyện vui đã mệt: "Anh không đói bụng. Ngủ đi!" Vừa nói vừa ôm tiểu Tú vào lòng. Làm tiểu Tú giận đến muốn cắn hắn một cái.

Tiểu Tô nằm xuống, một lúc sau mới chống thân thể dậy hỏi: "Tiểu Tú, có phải em đói bụng không." Tiểu Tú cảm thấy thật uất ức, nước mắt đã rơi xuống. Vừa nhìn thấy bộ dạng tiểu Tú, tiểu Tô cảm thấy trời cũng rơi xuống rồi, cẩn thận đem tiểu Tú ôm vào trong ngực: "Tú a, có phải em đói bụng, em muốn ăn gì, anh giúp em lấy. Trong bếp còn ít bánh với trứng, em có ăn không để anh đi lấy?"

Tiểu Tú rơi xuống hai giọt nước mắt, lại cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, vì vậy lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "em không muốn ăn bánh với trứng gà. Muốn ăn chút cơm chiên." Tiểu Tô nghe vậy liền cười, vì một chén cơm chiên liền rơi nước mắt sao? Nhưng là lời này không thể nói không tiểu Tú sẽ xấu hổ, vì vậy tiểu Tô nhanh nhẹn mặc quần áo vào, thức dậy."Em ngủ một chút đi, anh đi chiên cơm cho em. " Đắp chăn cho tiểu Tú xong tiểu Tô liền xuống bếp.

Tiểu Tú nhìn tiểu Tô đi làm cơm chiên, một mình ở trên giường lật tới lật lui. Cảm giác đói bụng không chịu nổi, vì vậy liền mở đèn mình cũng mặc một chút quần áo đã dậy. Cẩn thận âm thầm vào phòng bếp, liền nhìn thấy tiểu Tô đã ngồi ở sau bếp thổi lửa. Vì vậy đi lên trước: "để em nhóm lửa, anh chiên cơm nhé. Em đói lắm rồi. " Tiểu Tô gật đầu, tiểu Tú đã đói, mình sớm một chút chiên cơm, tiểu Tú cũng sớm được ăn no.

Chờ nồi nóng, cho ít mỡ heo phi hành rồi cho tô cơm còn thừa buổi tối vào, từ từ nấu, chờ cơm sắp được lại cho trứng gà vào. Cuối cùng thêm chút muối, một chút hành hoa. Không lâu sau đã có một chén cơm chiên ngon. Chưa đợi tiểu Tô đưa chén cho tiểu Tú, tiểu Tú đã đến bưng chén cứ như vậy đứng ở bên cạnh bếp ăn. Tiểu Tô nhìn chỉ lắc đầu: "Em ăn từ từ, không đủ anh lại nấu thêm." Tiểu Tú gật đầu một cái.

Thừa dịp nồi còn nóng, tiểu Tô hỏi tiểu Tú muốn lấy quả cà chua, chuẩn bị thêm một chút canh, ăn cơm xong rồi uống. Cuối cùng tiểu Tú ăn sạch một bát to cơm chiên, hơn nữa còn uống một chén nhỏ canh cà chua. Ăn xong làm bụng tròn vo. Ăn no mới ngượng ngùng nói với tiểu Tô: "em ăn xong rồi." Không biết có phải vì bà Hảo làm hoành thánh từ ba món ăn cho tiểu Tú hay là tiểu Tú trời sanh thể chất tốt, từ khi có thai cũng không có phản ứng quá lớn. Chính là tiểu Tú hay đói. Dù cho buổi tối ăn cơm nhiều nhưng cứ đến lúc là lại đói.

Tiểu Tô nhìn vợ ăn nhiều như vậy, nghĩ thầm nếu là lập tức đi ngủ sợ tiểu Tú tiêu hóa không tốt. Vì vậy liền đỡ tiểu Tú: "anh muốn ăn dưa leo non rồi, chúng ta đi vào hái mấy trái?" Tiểu Tú hiểu được ý tiểu Tô, vì vậy gật đầu một cái, vào không gian, trong không gian ấm áp hơn so với bên ngoài, tiểu Tô liền cởi áo khoác đặt một chỗ để tiểu Tú ngồi: "em ngồi đây để anh đi hái." Tiểu Tú gật đầu.

Nhìn tiểu Tô đi hái dưa chuột, tiểu Tú cảm thấy nam nhân như vậy không tệ, tiểu Tô trong nóng ngoài lạnh, có việc gì cũng đều hành động chứ không ba hoa. Tiểu Tú càng nhìn càng hài lòng. Tiểu Tô trở lại liền thấy tiểu Tú cười với mình, theo bản năng sờ sờ mặt: "Trên mặt anh có cái gì sao? Xem em buồn cười như vậy." Tiểu Tú lắc đầu một cái, đưa tay cầm từ trong tay tiểu Tô một quả dưa chuột gặm, ăn thật ngon.

Tiểu Tô cũng cầm quả dưa chuột gặm, đồ trong không gian không có phân hóa học, không cần rửa cũng có thể ăn. Tiểu Tú tựa vào vai tiểu Tô: "Tiểu Tô, chúng ta đem tiểu Hắc mang vào đây có được không?." Tiểu Tô suy nghĩ một chút: "thôi, tiểu Hắc còn phải ở bên ngoài giữ nhà, nếu em thích anh sẽ nói với chiến hữu xin mấy con chó nhỏ về?" Tiểu Tú nghe vậy rất vui mừng.

"Em muốn ba con chó. Để chúng trông nhà ban ngày, buổi tối liền mang vào đây một chút, tựa như công nhân thay ca." Tiểu Tú cảm giác trong không gian này quá trầm trầm, mặc dù có hoa cỏ, có hồ nhỏ, nhưng là không có tiếng động vật, ngay cả chim nhỏ cũng không có, có lúc ở chỗ này ngồi một chút đã thấy im lặng đến hốt hoảng."Em còn muốn con thỏ nhỏ, chim sẻ nhỏ, . . ."

Tiểu Tô cảm giác mình có phần không biết thế nào, tiểu Tú kể từ mang thai thay đổi rất nhiều, mình cũng cần thích ứng.

Nhìn tiểu Tú báo tên đồ