80s toys - Atari. I still have
Ông Xã Anh Là Ai

Ông Xã Anh Là Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325853

Bình chọn: 9.5.00/10/585 lượt.

nói vậy”, Thiên Thụ cắn môi.

“Vậy anh phải nói thế nào?”, Đàm Thiên Ân ngồi xuống cạnh cô, cười khổ. “Hay anh nên chúc phúc em đã lấy được chồng tốt, hạnh phúc đến bạc đầu?”

“Sư huynh, anh đừng như thế”, Thiên Thụ chớp mắt với anh ta.

Đàm Thiên Ân nhìn cô, trong mắt và khóe môi đều có vẻ chua chát.

“Em không biết anh đã ra nông nỗi này từ lâu rồi à? Hoặc em nhất định phải nghe anh nói, anh rất đau khổ, anh rất buồn bã, anh rất không hạnh phúc, anh rất không có tương lai.”

Thiên Thụ đờ người.

Cô quay sang nhìn Thiên Ân.

Nam nhân vật chính phong độ ngời ngời, thanh xuân vô địch vạn người mê đã dần trở nên xác xơ, râu cằm lún phún xanh, mái tóc rối bời, không thể nói rõ được nỗi mệt mỏi và khổ sở của anh ta. Chỉ duy nhất – đôi mắt, vẫn như ngày xưa, chỉ là trong ánh sáng đôi mắt ấy cũng pha lẫn tia máu, làm đau trái tim cô.

“Sư huynh, anh là vì chuyện của công ty sao?”, Thiên Thụ mím môi hỏi. “Là vì công ty Vân Thượng đang làm khó anh? Em… Viên Dã… Viên Dã đang làm khó anh ư? Để em đi tìm anh ấy…”

Thiên Thụ quay người định đi thì Đàm Thiên Ân đã nắm lấy cổ tay cô.

“Tiểu Thụ”, anh ta gọi tên cô khe khẽ.

Ngón tay Thiên Thụ run lên.

Tay anh ta cũng từ cổ tay cô trượt xuống bàn tay. Lòng bàn tay lớn hoàn toàn bao bọc lấy bàn tay cô.

Không biết bao lâu rồi chưa nghe anh ta gọi cô như vậy, khe khẽ, trầm trầm, mang theo nỗi tuyệt vọng, gọi tên cô…

“Tiểu Thụ, đừng rời xa anh…”, anh ta nắm chặt tay cô, như người hấp hối nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng. “Đừng rời xa anh… Nếu có thể dùng mọi thứ của Huy Hoàng để đổi lại em quay về với anh… Anh tình nguyện… để Viên Dã hành hạ anh một trăm lần…”, Đàm Thiên Ân nắm tay Thiên Thụ, khe khẽ nói ra câu ấy.

Thiên Thụ cứng đờ người.

Đây … Đây… Anh… Anh… Anh ta có biết mình đang nói gì không? Bảo cô quay về bên anh ta lần nữa? Cho dù dùng Huy Hoàng – tâm huyết của anh – để đổi, anh cũng tình nguyện?! Đây là mơ hay do cô bị choáng váng? Câu này cô đã khao khát từ lâu, từ bao năm khi còn trẻ, nhưng bây giờ… bây giờ… anh ta lại nói ra câu này?

Thiên Thụ cắn môi, mắt đã hoe đỏ, cô ra sức vùng vẫy, muốn thoát ra lòng bàn tay anh ta. “Sư huynh, anh đừng… đừng nói đùa nữa. Em… Em không thích… câu đùa này đâu.”

“Anh không nói đùa!”, Đàm Thiên Ân cố chấp giữ lấy tay cô, không chịu buông. “Em đừng gọi anh là sư huynh nữa, Thiên Thụ! Từ khi ở trường em cũng chưa bao giờ gọi anh như thế, bây giờ tại sao lại gọi như vậy? Tại sao lại vạch ra khoảng cách với anh xa đến thế, tại sao lại rời bỏ anh? Thiên Thụ… về bên anh nhé… Thiên Thụ, anh cần em…”

“Đàm Thiên Ân!”

Thiên Thụ không nghe được nữa, cô rụt phắt tay lại, lùi lại một bước.

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Chẳng lẽ anh không biết, chúng ta đã không còn là chúng ta của quá khứ rồi hay sao? Em không còn là Hạ Thiên Thụ mãi mãi chỉ biết ngốc nghếch đứng sau lưng anh chờ đợi, nhìn anh và vô vàn những cô gái khác chơi trò tình ái, mà vẫn còn cười nói sẽ đợi anh quay về nữa! Những ngày tháng ấy đã một đi không trở lại rồi! Anh đã cưới người khác, em cũng lấy chồng, chúng ta đều trưởng thành, không còn là những đứa trẻ bướng bỉnh trong tình yêu nữa! Nếu anh đã chọn người khác thì hãy đối xử tốt với cô ấy, sống thật tốt, đừng nói những lời như muốn em quay về bên anh nữa!”

Thiên Thụ có phần kích động, giọng run run.

Lẽ nào đã qua một lần rồi, mà anh vẫn chưa hiểu? Anh còn muốn như trước kia… dằn vặt cô sao?

“Thiên Ân… Có những tình cảm… sẽ không bao giờ ngừng lại mãi ở đó…”, Thiên Thụ chầm chậm thốt ra.

Đàm Thiên Ân nhìn cô.

Từ từ, có một giọt nước từ tròng mắt hoe đỏ của anh ta, lặng lẽ rơi xuống.

Thiên Thụ nhìn anh ta đau lòng như thế, cũng cảm thấy lồng ngực mình như thắt lại, xoắn vặn.

Nhưng cô đứng đó, cắn chặt lấy môi, ép bản thân không được tiến lại gần anh ta.

Tiến về phía anh ta một bước, chính là làm tổn thương người khác một bước lớn; buồn bã vì anh ta một chút, có lẽ sẽ làm một người khác buồn hơn nhiều nhiều…

Đàm Thiên Ân ngã ngồi xuống băng ghế ven đường, nước mắt từng giọt lăn xuống. Anh ta ôm mặt, nước mắt từ kẽ ngón tay không ngừng trào ra.

“Anh biết… Tiểu Thụ… Anh biết em không còn quay về nữa… Anh chỉ có thể buồn, chỉ có thể hận bản thân… Tại sao… Tại sao lúc đó không trân trọng em… Thiên Thụ… Con người đều thế chăng, cho rằng có thể nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, nhưng khi quay nhìn lại… phát hiện ra bản thân… chẳng qua chỉ là một kẻ ngốc…”, Đàm Thiên Ân ôm mặt, “Đó chính là sự trừng phát đối với anh chăng? Ngay cả đứa con cô ta sinh ra, cũng mang tên của kẻ khác…”

Thiên Thụ nghe đến câu cuối, sững người.

Đứa con cô ta sinh ra? Mang tên người khác?

Lẽ nào… vợ của Đàm Thiên Ân… có con với người đàn ông khác?!

“Thiên Ân, chẳng lẽ…”, Thiên Thụ bàng hoàng bịt miệng.

Đàm Thiên Ân chỉ buồn bã gục xuống đầu gối.

Thiên Thụ ngồi cạnh anh ta.

Đến giờ phút này, cô mới biết vì sao Đàm Thiên Ân lại tiều tụy đến thế. Không có một người đàn ông nào chịu đả kích lớn như vậy rồi vẫn có thể ngụy trang được nữa. Bị chỉ trích trong công ty, bị vợ phản bội, áp lực ở Vân Thượng, ánh mắt của người đời, Đàm Thiê