
iêu Bắc Bắc thấy Đường Diệp Trạch đã dừng xe lại, cô lúc này mới
chịu xoay đầu lại, lại không nghĩ rằng Phan Hiểu Bác cùng mình khoảng
cách gần như vậy, vung đuôi tóc được cột thành đuôi ngựa của mình vào
mắt của Phan Hiểu Bác. Phan Hiểu Bác phản xạ có điều kiện liền che mắt
lại, Liêu Bắc Bắc kêu một tiếng để thùng giấy xuống, cúi người xin lỗi:
“Thật xin lỗi, em thật không cẩn thận . . . . . .”
Phan Hiểu Bác vốn định nói không có chuyện gì, nhưng vừa nâng đôi con ngươi lên, vừa vặn phát hiện Đường Diệp Trạch đang hướng về phía bọn họ đi tới, cho nên anh ôi một tiếng, khom người đến gần khuôn mặt của Liêu Bắc Bắc , thống khổ nói: “Em giúp anh thổi một chút liền hết đau. . . . . .”
“A, được.” Liêu Bắc Bắc không suy nghĩ nhiều, kiễng mủi chân, cẩn thận từng chút giúp anh thổi vào mắt.
Phan Hiểu Bác không cô phụ nghành nghề của bản thân, anh điều chỉnh
thử đến ” góc độ tốt nhất ” , đồng thời hưởng thụ động tác “Trị liệu”
của Liêu Bắc Bắc, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, từ góc độ của
Đường Diệp Trạch nhìn sang, vừa vặn sẽ nhìn thấy Liêu Bắc Bắc hôn lên
mặt của anh.
Quả nhiên, một màn này rơi vào trong mắt của Đường Diệp Trạch, anh thả chậm cước bộ, thong thả dời tầm mắt đi, đeo kính râm lên.
“Đường Diệp Trạch? Tiểu Trạch. . . . . .” Phạm Phỉ nhanh chóng hô
ngừng xe, thật ra thì cô không cần hoài nghi, bởi vì khí chất vốn xuất
chúng của Đường Diệp Trạch, cho dù nơi này là thị trấn nhỏ cổ xưa nhưng
đôi mắt của nam nhân này tuyệt đối vẫn sáng.
Đường Diệp Trạch nghe thấy tiếng nhìn lại, đợi sau khi nhìn thấy rõ
người đã chạy đến phía sau anh, anh gở kính râm xuống, chỉ đi ba bước,
nương theo một trận mùi thơm ngào ngạt, Phạm Phỉ ôm lấy người trước mặt, liền ôm cổ của anh.
“Ha ha, anh không phải đang ngạc nhiên vì sao em lại mau chóng đến
Vạn Điệp Thành này có phải không?” Phạm Phỉ ôm chặt Đường Diệp Trạch,
như con mèo nhỏ chà chà lên ngực của anh.
“Đúng vậy, em ngồi cái gì tới đây?” Đường Diệp Trạch đúng là đang suy tư cái vấn đề này, xe lửa ở đây không phổ biến, máy bay càng không có,
cho dù tốc độ có mau hơn nữa thì cũng phải mất thời gian một ngày rưỡi
chứ.
Phạm Phỉ buông Đường Diệp Trạch ra, vén lên mái tóc đang xỏa tung, ra vẻ thần bí nói: “Ai nha, ông chủ lớn làm sao có thể quan tâm đến sinh
kế của một nhân viên nhỏ được chứ, được rồi được rồi, không trách anh. . . . . .”
Đường Diệp Trạch nghe thấy không hiểu ra sao, cho đến khi Phạm Phỉ
lấy ra thư mời từ trong tay của “Địa ốc Đường thị”, anh không khỏi cười
cười: “Thật xin lỗi, đã quên mất em là người phụ giúp thiết kế nội thất. Nếu trước đó em cho anh biết trước, bằng thực lực của em thì không cần
thiết tham gia phỏng vấn.”
“Vậy không được, em muốn dùng thực lực của chính mình nhận được phần
công việc này, bất quá, Đường thị kiểm tra thật đúng là nghiêm khắc a,
em thiếu chút nữa đã bị đánh rớt rồi.” Phạm Phỉ cong miệng lên.
Đường Diệp Trạch cười trừ, đồng thời, đối với hành động của cô cũng
không cảm thấy kinh ngạc mấy, bởi vì Phạm Phỉ vừa yêu thích mạo hiểm vừa tôn trọng chủ trương tự do là một cô gái hoạt bát, mặc dù hiện tại cô
nói cho anh biết, cô đang thám hiểm ở Nam Cực, anh cũng sẽ không khiếp
sợ. Dĩ nhiên, nếu như Phạm Phỉ sẳn lòng gia nhập Đại tập thể Đường thị
này, đem sự sáng tạo phong phú của cô dung nạp vào bên trong, anh tự
nhiên là cầu cũng không được.
Đường Diệp Trạch nhận lấy hành lý trong tay của cô, thuận miệng hỏi: “Người nào phỏng vấn em?”
“Không rõ lắm, em nhìn thấy cột điền tên quản lý. . . . . . Kane. Anh biết người đàn ông này sao? Lớn lên rất phong nhã, chẳng qua quá nghiêm túc.” Phạm Phỉ không thèm đếm xỉa tới.
Sau khi nghe xong, Đường Diệp Trạch chậm rãi dừng chân lại, nói: “Em
không bị người này đánh rớt coi như là may mắn rồi, người phỏng vấn em
chính là anh cả của anh – Đường Diệp Hoa. Anh ấy là một người lãnh đạo
vô cùng nghiêm khắc.”
“. . . . . .” Phạm Phỉ không biết là do nghe được cái tên “Đường Diệp Hoa” này hơi lộ vẻ kinh ngạc, hay là thói quen động tác thân mật cùng
với bạn tốt, cô thuận thế liền khoát tay của Đường Diệp Trạch, vừa muốn
mở miệng, chỉ nghe phía sau truyền đến một âm thanh kêu gọi kéo dài ở
phía sau.
“Ông chủ Đường Diệp Trạch, anh muốn đi đâu?” Liêu Bắc Bắc nhìn chằm
chằm bọn họ một lát, ai nha, dưới ban ngày ban mặt, rõ ràng lại kéo kéo, Đường Diệp Trạch quá đáng hơn, thế nhưng nhìn thấy mỹ nữ gợi cảm lại
đem cô quên mất không còn một mống rồi, ô ô, cô là {người trong suốt}
sao? Thân là tri kỷ của anh thì anh cũng nên giới thiệu một chút chứ.
Đường Diệp Trạch cùng Phạm Phỉ cùng nhau nhìn lại, Phạm Phỉ lại cùng
Liêu Bắc Bắc bốn mắt nhìn nhau, cô nháy mắt nhìn về phía Đường Diệp
Trạch, cười hỏi: “Bọn anh. . . . . . Không đúng, là nhân viên trong công ty chúng ta sao?”
Đường Diệp Trạch giống như hài tử đang tức giận còn chưa nói, trước
mắt, anh rất không muốn phản ứng lại với Liêu Bắc Bắc, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cô lại cùng đàn ông ở bên kia đường tình chàng ý
thiếp, hơn nữa còn là do cô chủ động nữa.
Liêu Bắc Bắc nhìn ra tâ