watch sexy videos at nza-vids!
Ông Chủ! Quan Tâm Thêm Chút Nữa Đi

Ông Chủ! Quan Tâm Thêm Chút Nữa Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326510

Bình chọn: 7.00/10/651 lượt.

ự tưng bốc giá trị của nó lên).

Ví dụ như, khách mua nhà nói: tầng lầu quá thấp, ánh sáng không tốt lắm.

Nhân viên bán hàng nhìn về phía song cửa sổ có một mảnh bụi đất nhô

lên do công trường đang thi công hất lên, giảng giải nói: mặc dù tầng

lầu thấp một chút, nhưng chỗ này sau này có xây dựng một cái hồ, Thủy

đại biểu cho tài, Thủy là nguồn gốc của sinh mệnh, làm ăn cần nhích tới

gần Thủy, phù hộ an khang cũng cần Thủy, hơn nữa đến ban đêm, gợn sóng

lăn tăn non sông tươi đẹp, ngài đây là bỏ ra giá tiền mua nhà ở trung

tâm thương mại mua ngay được một căn biệt thự thật hiệu quả a.

Huống chi, tầng lầu này vô cùng thích hợp cho người lớn tuổi ở, đi lại

dễ dàng, không phải ngồi thang máy phiền não, ngài nói có đúng hay

không? (chân tướng: ai biết một mảnh phía trước là xây phòng thương phẩm hay là bãi đậu xe.)

Khách mua nhà lại nói: nhà vệ sinh quá nhỏ.

Nhân viên bán hàng trả lời: công ty của tôi đảm bảo thiết kế phòng

tắm là kiến trúc sư nổi tiếng, ngài bây giờ nhìn nhỏ, thật ra là bị thị

giác đánh lừa, không tin ngài cầm thước đo lại một lần, tuyệt đối là

phân phối không gian hợp lý, bố trí bồn tắm hoặc lắp đặt nhà tắm hơi

loại nhỏ cũng không có vấn đề gì. Huống chi, phòng vệ sinh là nơi khó

quét dọn nhất bên trong gian phòng, diện tích hơi nhỏ một chút dễ dàng

tẩy rửa. Nếu như ngài có cần, chúng tôi có thể cung cấp dịch vụ tu sửa

bên trong, bảo đảm tu sửa của chúng tôi được ngài khen không dứt miệng,

gặp nhau tất nhiên là duyên phận, phương diện tu sửa chúng tôi sẽ tính

giá hữu nghị cho ngài, ưu đãi 8%. (chân tướng: ký kết hợp đồng mua đã

bao gồm phầm trăm tu sửa)

Khách mua nhà lại hỏi nữa: tầm nhìn của sân thượng không được tốt lắm, diện tích cũng hơi nhỏ.

Nhân viên bán hàng trả lời: sân thượng thuộc về diện tích bên trong

phòng. Hơn hai vạn đồng một mét vuông, tại sao có thể để cho ngài lãng

phí ở trên ban công đây? Ngài theo tôi sang đây nhìn một chút, bên này

sân thượng còn có một góc nhỏ, nửa mét vuông này hoàn toàn có thể sử

dụng được, ngài chỉ cần bỏ ra mấy trăm đồng tiền mua giá phơi tổng hợp,

phơi áo, phơi chăn cũng không có vấn đề gì, mấu chốt là, haizz. . . . . . nửa mét vuông này không tính vào bên trong giá tiền mua, miễn phí biếu

tặng nga. (chân tướng: cái này vốn là chính sách ưu đãi, bởi vì tầng lầu ánh sáng không tốt.)

Những ví dụ như thế, dẹt nói thành tròn, tròn nói thành 3D, đây chính là kỹ xảo bán hàng cơ bản nhất.

Có thể nghĩ, chưa từng đứng ở tuyến đầu của bán hàng, nên bạn học

Liêu Bắc Bắc khẳng định “Tài nghệ không bằng người”, cô hiện tại đã biết rõ rồi, không có bản lĩnh nói “Bách chuyển thiên hồi”, ngay cả cô há

to mồm hai mươi bốn giờ chờ người từ trên trời rơi xuống, thì ông trời

cũng sẽ không chiếu cố cô, à, phân chim ngược lại có đủ.

Lúc này, giọng nói cao vút của quản lý bán hàng kéo thần trí của Liêu Bắc Bắc về .

“Hoan nghênh Đường chủ tịch tự mình kiểm tra công việc ——”

Nương theo tiếng vỗ tay, Đường chủ tịch cùng hai vị thiếu gia của

Đường gia đi vào hội trường. Liêu Bắc Bắc theo bản năng cong đầu gối, cô cũng không quên chuyện “Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc “, tuy nói

biểu hiện của hai vị thiếu gia tạm thời không có gì khác thường. Đại

công tử Đường Diệp Hoa khí phách vẫn lộ ra ngoài như cũ, Nhị công tử

Đường Diệp Trạch vẫn ôn văn nho nhã, mặc dù xem ai cũng không giống như

“trời sinh đã ngốc”, nhưng nói đi nói lại, cô cũng không có cơ hội thăm

dò thế giới nội tâm của anh em Đường gia.

Thời điểm toàn thể công nhân viên ngồi yên vị, Liêu Bắc Bắc chú ý tới Đường Diệp Hoa động tác rất mờ ám, anh ta đang lục lọi cái gì đó ở

trong túi áo trên. . . . . . Không phải là tìm điện thoại di động chứ?

Liêu Bắc Bắc không có thời gian nghe quản lý bán hàng nói gì, một đôi mắt một lát lại nhìn chằm chằm Đường Diệp Hoa, một hồi nhìn về phía

Đường Diệp Trạch, thuận tiện ngắm chủ tịch Đường Sâm mấy lần. . . . . .

Đúng lúc này, Liêu Bắc Bắc bị điểm danh rồi.

“Phía dưới, chúng tôi hoan nghênh tháng này chỉ bán ra vẻn vẹn một

căn. Một phòng. nhân viên. . . . . . Liêu Bắc Bắc, Liêu tiểu thư lên

đài lên tiếng.”

Bộp bộp, tiếng vỗ tay liên tiếp, như dời núi lấp biển.

“. . . . . .”

Khuôn mặt Liêu Bắc Bắc đầy hắc tuyến, cô lấy tay vuốt bảng tên, nhẹ

nhàng đụng đồng nghiệp bên cạnh, hỏi: ” Tôn tiểu thư một căn cũng không

bán ra đi đâu rồi?”

“Cô không biết sao? Tiểu Tôn ngày hôm qua từ chức rồi.”

“. . . . . .”

Vì vậy, ở trong thiên hô vạn hoán, Liêu Bắc Bắc kiên trì đi lên “Lên

đài nhận khen ngợi”, mặt hướng các vị lãnh đạo cúi người chào, sau đó từ trong tay Đường Diệp Trạch nhận lấy “Bằng khen” tên là: ” Bán hàng tệ

hại”.

Liêu Bắc Bắc nhìn về phía một số khuôn mặt tươi cười hơi châm biếm, thật muốn quay đầu bỏ chạy.

“Cảm tạ, cảm tạ Đường tổng giám đem bằng khen quan trọng như vậy ban phát cho. . . . . . Cho tôi, vì không phụ sự kỳ vọng của những người

lãnh đạo, tháng sau tôi. . . . . Cố gắng bán ra. . . . . .” Liêu Bắc Bắc không có dũng khí nói ra khỏi miệng, chậm rãi giơ lên hai ngón tay bày

ra quyết tâm.