
ở Vạn Điệp Thành, ngày mai gặp. . . . .
.”
Phan Hiểu Bác thấy cô quan tâm mình như vậy, cảm tình tăng thêm một
tầng: “Tốt lắm, ngày mai gặp. A đúng rồi, nếu như gặp phải phiền toái
lập tức gọi điện thoại cho anh, anh đặt di động ở bên cạnh.” Anh ta chỉ
hướng vị trí phòng ở tầng hai.
Liêu Bắc Bắc lên tiếng đáp lại, giúp anh ta mở cửa xe, cho đến khi
đưa mắt nhìn bạn trai mới rời đi, bạn trai? . . . . . . Cô nháy mắt mấy
cái, vẫn như cũ không dám xác định là thật, tất cả mọi chuyện đến quá
nhanh.
. . . . . .
Cô sờ sờ gò má, vẫn còn có chút nóng lên, không khỏi mím môi cười một tiếng, thử một chút xem sao, không nên lúc nào cũng do dự lưỡng lự.
huống chi Phan Hiểu Bác tuấn tú lịch sự, lại nhiệt tình cởi mở, cùng anh ta gặp gỡ ắt hẳn không buồn bực ? Hắc hắc.
Người phục vụ dẫn cô vào nhã gian, bên trong gian phòng trang nhã
không khí tương đối ngưng trọng, một vị thương nhân đại diện đối diện
Đường Diệp Trạch chậm rãi mà nói, mà Đường Diệp Trạch chậm rãi bóc vỏ
tôm, không biết có đang nghe hay không.
“Đường tổng giám. . . . . .” Liêu Bắc đứng trước mặt Đường Diệp Trạch cúi người chào thật thấp, sau đó hướng mấy vị thương nhân đại lý còn
lại cúi người chào.
Đường Diệp Trạch cũng không ngẩng mí mắt, kéo ra ghế ngồi bên cạnh,
mấy người nhìn chăm chú vào Liêu Bắc Bắc đang đi đến, dùng ánh mắt suy
đoán quan hệ của Liêu Bắc Bắc và Nhị công tử của Đường gia .
Liêu Bắc Bắc hơi lộ vẻ lúng túng, cô là người có bạn trai a. Ngàn vạn đừng làm ra chuyện xấu gì.
Cô thận trọng ngồi ở bên cạnh Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch đem
mấy đĩa tôm luộc đặt ở trước mặt cô, Liêu Bắc Bắc không rõ, là cho cô ăn hay là bảo cô bóc vỏ tôm?
“Giám đốc Lý, xin tiếp tục.” Đường Diệp Trạch lau khô sạch sẽ hai tay, nghiêng đầu cười yếu ớt.
“Dạ, công ty chúng tôi có đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp và đang
được mở rộng cùng với một nhóm thuê nhà có thực lực kinh tế trong nước, nếu như Đường tổng giám nguyện ý đem một phần quyền đại diện giao cho
công ty chúng tôi, công ty chúng tôi khẳng định trong thời gian ngắn
nhất đem biệt thự đẩy mạnh tiêu thụ đi ra ngoài. Hoan nghênh Đường tổng
giám đối với một công ty có thực lực kinh tế như chúng tôi tiến hành cân nhắc mọi phương diện.” Giám đốc Lý hăng hái nói.
“Điều tôi cần hiện tại phải là kế hoạch tiêu thụ đặc biệt, mà không
phải khẩu hiệu. Nếu như quý công ty nắm chắc có thể lấy được quyền đại
diện, cần gì phải ở trước thời gian đấu thầu một mình tới tìm tôi?”
Đường Diệp Trạch thấy Liêu Bắc Bắc bóc vỏ tôm khiến cho nước đầy tay,
anh rút ra khăn giấy đặt ở bên cạnh bàn.
Liêu Bắc Bắc liếm liếm ngón tay, đem một con bóc tốt nhưng không thế
nào đầy đủ hình dạng con tôm bỏ vào trong đĩa ăn của Đường Diệp Trạch.
Đường Diệp Trạch ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, Giám đốc Lý vừa
định nói gì đó, Đường Diệp Trạch giơ tay ngăn anh ta tiếp tục lên tiếng, sau đó gắp lên con tôm cho vào trong miệng, Liêu Bắc Bắc nhỏ giọng hỏi
anh ta muốn ăn gì khác không, Đường Diệp Trạch cười lắc đầu, cầm lên một cái muỗng nhỏ sạch sẽ, lấy một khối thịt cua đưa tới bên môi cô, Liêu
Bắc Bắc ngửi được mùi thịt cua ngon muốn nếm thử một chút, đã đói bụng
cả ngày cô không rảnh suy nghĩ nhiều, cô há to mồm ngậm lấy, vừa thỏa
mãn nhai kỹ vừa tiếp tục bóc vỏ tôm.
Mà những người khác còn lại là trợn mắt hốc mồm, cái gì kia, hai người này tại sao lại làm ra hành vi không coi ai ra gì a?
Một lát sau, rốt cục Liêu Bắc Bắc cũng cảm thấy phòng quá yên lặng,
cô lo lắng ngẩng đầu, những người khác lập tức thu hồi ánh mắt nhìn chăm chú cô. Giám đốc Lý phản ứng nhanh nhạy, nâng chén rượu cung kính Đường Diệp Trạch, cười nói: “Đường tổng giám, ngài vừa tới nơi này của chúng
tôi tất nhiên đi đường xa mệt nhọc, là tôi quá nóng lòng, tha lỗi tha
lỗi, hôm nay chúng ta tạm không nói chuyện công việc, ăn cơm ăn cơm.”
Đường Diệp Trạch hơi cúi đầu đáp lễ. Nếu nói chuyện làm ăn thuần
túy—— vô luận công ty của cô có thực lực hùng hậu hay không, trước mặt
phải cho người ta thấy mười phần tự tin, một chút ngạo mạn khí thế như thế. Làm ăn chẳng phân biệt địa vị cao thấp, bất luận cô là bảo hiểm
tới cửa đẩy mạnh bán hàng hay là một người nắm trong tay hàng trăm hàng
vạn cửa hàng, nhớ lấy một chút, làm ăn cũng không phải là ăn nói khép
nép van xin là được, mà là xem cô có thể hướng đối phương truyền lại một loại tin tức “Không có cô sẽ không có gì” hay không. Mà loại năng lực
này, bắt nguồn ở tài ăn nói của cô, cô đối với sản phẩm của mình hiểu
đến đâu.
Nếu như ở trên bàn cơm nói chuyện làm ăn, kiêng kỵ nhất không nên hỏi thăm, đừng mù quáng hỏi thăm, ví dụ như vị tiểu thư này đột nhiên xuất
hiện, ngay cả trong lòng anh có trăm loại suy đoán, nhưng trước khi đối
phương không có nói rõ thân phận của vị tiểu thư này, ngàn vạn lần chớ
lôi kéo làm quen. Tóm lại, cho nên các vị thương nhân khôn khéo cũng
không cùng Liêu Bắc Bắc nói chuyện với nhau, tự nhiên giống như cô cùng
Đường Diệp Trạch cùng nhau đến vậy.
“Anh không phải là muốn dạy tôi nói chuyện làm ăn sao, nhưng tất cả
mọi người đang ăn.” Liê