watch sexy videos at nza-vids!
Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325620

Bình chọn: 7.00/10/562 lượt.

nh du lịch cùng ký

giả.

Cuộc sống phong phú đã làm cho cô có thêm sự tự tin, song, cái người

công thần làm động lực phía sau cho cô, không biết đã biết chưa?

Hôm nay, cô không dám nói mình đã làm ra một phen sự nghiệp lớn gì,

nhưng ít ra đã không còn là cô gái “Nhược trí” mọi việc đều cần dựa vào

người khác bảo vệ, nhất là cha Liêu, ông đối với thay đổi của cô cảm

thấy vô cùng vui mừng.

Phòng khách của Đường Diệp Trạch nói trắng ra là chính là một gian

phòng lớn để xử lý công việc, vì không có nữ chủ nhân, nên trừ làm việc

ra cũng không cần cái gì gọi là ngôn nhà ấm áp.

Anh ngồi vào trước bàn làm việc, hai tay khoác lên trên bàn, thấy

Liêu Bắc Bắc đi về phía mình, anh khẽ nhếch càm, buông tay ý bảo Liêu

Bắc Bắc ngồi vào trên ghế sa lon cách xa nhau khá xa.

Liêu Bắc Bắc không tự chủ mà chu môi, cô một mực chú ý đến tin tức

của Diệp Trạch, từ khi khu biệt thự điệp yêu bắt đầu khởi công đến khi

hoàn thành, không dám nói một cục gạch một viên ngói cũng là cô xem để

xây dựng lên, nhưng ít nhất mấy nóc biệt thự tăng thêm vài loại hạng mục trang trí cô điều biết rất rõ ràng.

Cô biết mình chính là người không có tiền đồ vì toàn quay lén, rõ

ràng ngày nhớ đêm mong, nhưng hết lần này tới lần khác lại không có dũng khí chạy về tìm anh, lần này nếu không phải tổ tiết mục an bài nhiệm vụ quay phim phỏng vấn, tạo cơ hội tốt cho cô một lần cùng Đường Diệp

Trạch gặp mặt, cô thật không biết mình sẽ dây dưa tới khi nào.

“Liêu tiểu thư, có thể bắt đầu phỏng vấn sao?” Đường Diệp Trạch nhàn nhạt nói.

“Gọi tên đầy đủ của em. . . . . .” Cô vừa cúi đầu, vừa xoay người xem thường, nhỏ giọng nói thầm. Đường Diệp Trạch hai tay hoàn ngực, cô

vừa đi một lần là mất bốn năm, hiện tại còn nổi lên tính tình nữa sao?

Liêu Bắc Bắc thấy anh lạnh lùng, thì bĩu môi, từ trong túi quần móc ra bút ký, nghiêm mặt nói:

“Xin hỏi, anh vẫn còn cần em sao? ”

Đường Diệp Trạch sặc một cái, vì che dấu tâm tình, liền nhấp một miếng cà phê, xoay người ngồi lại.

“Đường tiên sinh, xin phối hợp với công việc phỏng vấn của tôi.”

“Tôi có quyền không trả lời cô vấn đề này.”

Liêu Bắc Bắc nhăn nhăn lỗ mũi, hỏi: ” Chủ tịch Đường vẫn còn giận em sao?”

“Không.”

Liêu Bắc Bắc hé miệng vui lên, nhưng là nghĩ tới tin tức có liên quan đến Đường Diệp Trạch mấy năm nay, cô băng lên mặt, lại hỏi: “Đường

tiên sinh là nhất biểu nhân tài, nghe nói có mấy vị tiểu thư trẻ tuổi

xinh đẹp đối với anh rất là chú ý, là thật sao? ”

Đường Diệp Trạch chậm rãi trừng mắt nhìn: “Em là ký giả giải trí hay là ký giả du lịch hả?”

“Hừ. Anh có nói hay không?”

Liêu Bắc Bắc vốn vạch ra kế hoạch, lấy sự rèn luyện hàng ngày về tính chuyên nghiệp để được Đường Diệp Trạch cùng trưởng bối của Đường gia

chấp nhận, nhưng rồi cô bỗng nhiên nhận thấy được một chuyện, thời gian

cũng không có đem khoảng cách giữa cô cùng Đường Diệp Trạch kéo ra xa,

thật giống như bọn họ chỉ mới chia tay năm ba ngày.

Loại cảm giác quen thuộc này kỳ diệu này, làm cô lộ ra nguyên hình.

Đường Diệp Trạch thấy cô từng bước tiến tới gần, thì đứng lên lui về

phía sau, anh trước sau vẫn giữ vững thái độ ôn hoà, rất cực khổ a, có

được hay không?

“Năm đó em bỏ đi là em không đúng.” Liêu Bắc Bắc đã đem anh bức đến

góc tường, làm sống lưng Đường Diệp Trạch đụng vào vách tường, cô theo

bản năng lôi cổ tay anh kéo xuống, rũ mắt, cúi người chào thật sâu,

“Thật xin lỗi, anh hãy đánh mắng em đi.”

Đường Diệp Trạch ngắm nhìn con ngươi tràn đầy nước mắt của cô, tim bỗng nhiên bị hòa tan.

Anh buông xuống bả vai, vô lực thở ra một hơi, nói: “Em chính là ỷ

vào anh không mắng được em, mới có thể nói như vậy. . . . . .”

Liêu Bắc Bắc chậm rãi ngước mắt nhìn lên, từ thần sắc của anh có thể nhìn ra được sự bất đắc dĩ, nổi giận, thậm chí là kiệt sức.

Từ từ, cô ôm hông của anh, mười ngón tay ở phía sau anh đan vào nhau.

“Em đã lãng phí của anh rất nhiều thời gian, em muốn dùng nửa đời sau của em để bù đắp lại cho anh. . . . . .” Nước mắt lặng lẽ chảy xuống,

nếu như ban đầu không đi, thì cô không trải qua nỗi khổ tương tư này;

nếu như cô không rời đi, cô cũng sẽ không biết thì ra mình thương anh

nhiều như vậy.

Nước mắt nóng hổi thấm ướt áo sơ mi của anh, thẩm thấu đến chỗ mềm mại nhất trong đáy lòng của anh, có câu nước đổ khó hốt.

Đường Diệp Trạch đem cô ôm vào lòng thật chặt. Tất cả dự định trả thù đều hóa thành bọt nước, anh không cách nào đối với cô nói lời lạnh

nhạt, càng không cách nào dễ dàng tha thứ cho mình, từng khi cô chảy

nước mắt khổ sở đều là vì anh không đáp lại.

“Cha mẹ của anh, bị thử thách thời gian mà kết thúc tình yêu. Còn anh sử dụng thời gian để chứng minh, anh vẫn yêu em như cũ.”

Kiếp trước đến tột cùng anh đã nợ cô cái gì? Kiếp này, anh làm sao cũng đều không hiểu được, không thể quên được.

Liêu Bắc Bắc rúc vào anh đầu vai, dùng sức chui vào trong ngực của anh, không đi, cho dù anh đuổi, cô cũng không đi nữa.

Phút chốc, cô túm lấy bàn tay của Đường Diệp Trạch, giống như đầu kim la bàn, ở phòng khách đi loạn xông loạn.

“Em muốn đi đâu vậy?”

“Phòng ngủ a.” Cô khẩn cấp nói