
m không phải xuất phát từ tự nguyện. Nhưng mà ông lại yêu cầu ông nội cô cuối
tuần ngày nghỉ mang cô tới nơi này làm bạn mình cho nên cuối cùng, ông nội cùng
cô cuối tuần ngày nghỉ cơ hồ đều ở chỗ này.
Mặc dù Lôi gia gia có con, có cháu, nhưng cô cho tới bây giờ
chưa từng thấy con của ông. Còn như Lôi Tân Dương, ngoại trừ lần đầu tiên cô
nhìn thấy hắn thì chỉ có mấy lần nhìn thấy hắn từ xa. Nhưng mà cô xem ra sự quan
tâm của hắn đối với Lôi gia gia thì ngay cả tiêu chuẩn đứng vòng ngoài đều không
đạt.
Cô biết Lôi gia gia là người rất bá đạo, rất độc đoán. Đối xử
cùng nhị tỷ, con cháu với nhau cũng không tốt. Nhưng cho dù nói như thế nào thì
bọn họ đối đãi lạnh nhạt như vậy với một lão nhân gia thật sự quá kém.
Nếu ngủ không yên, thì đi ra ngoài hóng mát một chút. Cô thích
nhất nơi này đêm khuya yên tĩnh, bởi vì có thể nghe thấy âm thanh thiên nhiên
vọng lại, đó là âm thanh rất đẹp. Gió hiu hiu thổi, côn trùng tấu nhạc, cành lá
xào xạc, mọi thứ như lắng động thật sâu . . . Cứ như vậy, Tống Oánh Tâm rất tự
nhiên đi đến vườn hoa, trước mắt không khỏi hiện lên hình ảnh một hồi nướng thịt
ngày đó ở chỗ này.
“Tâm Tâm nha đầu, sau này cháu ở nơi này có được hay không?”
Lôi gia gia tha thiết mong chờ nhìn cô.
“Được, nhưng chúng ta trước tiên là nói cho rõ, cháu không
muốn tới nơi này làm việc. Cháu không biết nấu cơm và lau dọn đâu.” Cô hầu như
chưa cùng Lôi gia Gia nói qua đến hai chữ không tốt, cô biết Lôi gia gia chỉ có
một khát vọng lại được quan tâm “Tiểu hài tử”, ông cũng không phải thật sự có ý
tứ kia.
Nghe vậy, Lôi gia gia ha ha phá lên cười.”Tâm Tâm nha đầu
chính là cục cưng của ta, ta như thế nào có thể để cháu tới nơi này làm việc cực
nhọc? Cháu tới làm cháu gái của ta thì tốt lắm.”
“Thế này chỉ sợ có điểm phiền toái nhỏ, nếu như cháu tới nơi
này làm cháu gái Lôi gia gia thì ông nội của cháu nhất định sẽ mỗi ngày lấy lệ
rửa mặt.”
“Đúng đó, ta không thể cùng bạn tốt đoạt cháu gái được. Vậy
cháu đảm đương việc làm cháu dâu của ta thì tốt lắm.”
“Lôi gia gia thực sự thích nói giỡn.”
Muốn nói lại thôi, Lôi gia gia xoa xoa đầu của cô, tâm tư lập
tức chuyển dời đến bề mặt của tảng thịt bò đang nướng trên than. Ông bảo cô
không nên nướng quá chín, ông thích tảng thịt bò tái có điểm chút tơ máu .
Đó là cảnh đã rất xưa, nhưng lại hiện rõ ở trong trí nhớ của
cô.
Lúc này, cô lần đầu tiên nhìn thấy cây cổ thụ của Lôi Tân
Dương. Lúc ấy cô đang ở một phía khác, cô tìm nó đã lâu nên vốn chuẩn bị từ bỏ.
Sau đó lại được nghe tiếng gió gợi lên âm thanh xào xạc nên rốt cục phát hiện ra
nó .
Ngoài chuyện này ra thì nơi này còn phát sinh một chuyện khác
càng quan trọng, đó là cô cùng Lôi gia gia chơi trò chơi đoạt bảo.
Lôi gia Gia có một dàn nhạc thủy tinh Mickey Mouse vô cùng
xinh đẹp , đó là vật kỉ niệm Lôi gia gia mua từ Praha (Thủ đô của nước Séc) về .
Lần đầu tiên nhìn thấy cô liền đã yêu thích. Nhưng mà cô chỉ dám chảy nước miếng
thèm thuồng chứ không có can đảm thỉnh cầu Lôi gia gia cho cô. Nhưng bộ dáng
chảy nước dãi của cô đã sớm rơi vào trong mắt Lôi gia gia , bởi vậy Lôi gia gia
đề nghị cùng cô chơi trò chơi đoạt bảo. Ông bảo cô đem dàn nhạc này thử giấu đi,
bất cứ một góc nhỏ nào trong biệt thự cũng có thể. Nếu như trong vòng một tháng
mà ông không tìm ra thì phần kho báu này liền thuộc về cô.
Tại sao cô lại lựa chọn cái cây này làm chỗ cất giấu? Cô cũng
không biết, nhưng khi cô lựa chọn địa điểm giấu kho báu thì nơi này cũng rất tự
nhiên nhảy vào trong óc. Có lẽ là nơi này đã làm cho cô có được kỉ niệm mãi
không quên, thiếu nữ ôm ấp tình cảm rung động và mất đi chính đã phát sinh ở chỗ
này .
Vài ngày sau, gia gia khẩn cấp phải vào viện thì chuyện này bị
bỏ ra khỏi đầu. Sau đó gia gia ốm bệnh không dậy nổi, liên tiếp trở tay không
kịp cùng bận rộn nên cô cũng không còn cơ hội bước vào nơi này, đương nhiên cũng
không còn cơ hội quan tâm phần kho báu này.
Trải qua hơn ba năm, kho báu kia vẫn còn ở nơi này sao?
Tống Oánh Tâm ngay tại chỗ tìm một tảng đá làm công cụ khai
quật, bởi vì ngại làm phiền nên lúc ấy cô không có chôn thật sự sâu.
- Cô vội vàng cái gì vậy? Muốn tôi hỗ trợ sao?
Trong lòng cả kinh, cô đột nhiên nhảy dựng lên quay người trơ
mắt nhìn Lôi Tân Dương ngồi ở trên sân phơi hình bán nguyệt. Hắn lười nhác ngồi
ở trên ghế mây, trong tay cầm một chén rượu đỏ, hai chân duỗi thẳng gác lên bàn
nhỏ hình tròn. Bộ dáng kia thật sự là gợi cảm cực kỳ, nhưng tên gia hỏa đến ngồi
ở nơi này từ lúc nào?
- Anh không biết rằng nửa đêm dọa người nếu không cẩn thận sẽ
làm trái tim người ta tê liệt sao?
Mắt nháy nháy, Lôi Tân Dương trông vô tội, so với cô thì đến
đây sớm hơn. Chính cô ta không biết đang suy nghĩ chuyện gì nên không có chú ý
tới, nếu không có lo lắng hù dọa cô thì hắn vẫn còn mừng rỡ làm “kẻ theo dõi” mà
không phải lên tiếng cảnh báo.
Không để ý tới hắn, Tống Oánh Tâm lại ngồi xổm xuống dùng hòn
đá đào bới. Một lát sau có người gia nhập hàng ngũ của cô, Lôi Tân Dương không
biết từ nơi nào lấy ra cái xẻng nhỏ.
- Nơi này có kho báu