
c vào vai tôi.
“Thôi thôi, giỡn mà, đổ hết nước vào người anh bây giờ…”
“Xì. Chỉ giỏi bắt nạt người ta…”
…
Thằng Đức nhìn tôi, mỉm cười đầy ẩn ý…
“Hôm nay được xổng chuồng hay sao mà rảnh rỗi hẹn tao ra uống nước thế?”
“Anh em bao nhiêu năm mà vẫn đâm chọt tao à?”
“Ha ha, đùa thôi. Tao biết dạo này bị quản lý chặt chẽ lắm.”
“Phát mệt…”
Tôi đưa điếu thuốc lên môi, châm lửa…Lâu rồi mới thoải mái như vậy, không bị làm phiền, quấy rầy…Đẩy gói thuốc sang phía nó, tôi hỏi:
“Thuốc không?”
“Ừ…Tách…”
“Thế nào?Quyết định nộp đơn vào trường nào chưa?”
Nó rít một hơi rồi nhả khói, thở dài…
“Mày biết tao rồi mà. Học hành như hạch, biết gì mà đại học này đại học nọ. Chắc lại theo ông già vào công an thôi…”
“Ừ, cũng tốt…”
“Tao muốn qua đó học với mày, bà già cũng đồng ý, nhưng ông già thì không chịu. Đến nản. Thằng heo kia thì đi rồi, rốt cuộc chỉ còn mình tao ở lại đây.”
“Chịu, ở lại cũng tốt, tao thật ra cũng không muốn đi…”
“Còn nhớ đến người cũ à?”
“Ờ…”
“Thế còn người hiện giờ?”
“Chắc cũng sắp đến lúc rồi…”
“Có thương nó thật không?”
“Có…”
“Thế sao không chọn nó?”
“Đơn giản là không thương bằng Tiểu Lợi thôi…”
“Vì nó quản lý mày gắt quá à?”
“Không, tao không để ý chuyện đó.”
“Cũng hay, tao thấy mày như hồi năm ngoái, suốt ngày chỉ ở nhà nhắn tin, gọi điện.”
“Mày thấy vậy à?”
“Thật ra cũng khác chút đỉnh, tao có cảm tình với nhỏ này hơn, còn cái con năm ngoái…”
“Mẹ, nói đi. Tao có để bụng đâu, cứ làm như xalạ.”
“Đẹp thì đẹp thật, nhưng không ưa nổi cái tính, giả tạo dối trá quá. Ngay từ đầu tao nói mà mày không chịu nghe…”
“Ờ…người ngoài cuộc luôn rõ hơn.”
Cũng đúng thôi, chân tình thì phải hơn hẳn sự giả dối rồi…
“Mà sao mày không kiếm ai quen đi?”
“Mẹ, gái đẹp mày lấy hết rồi, còn đâu nữa.”
“Thôi ông nội, đừng có móc nữa.”
“Đùa thôi, bị giam ở nhà từ nhỏ riết giờ thành khờ, biết nói năng gì mà đi làm quen. Với lại tao cũng không thích ai hết.”
“Ừm…”
“Mà nè, bữa nào rảnh sang nhà tao ăn cơm. Bà già cứ nhắc mày hoài.”
“Ừ, kể cũng hay, biết bao nhiêu đứa rủ mày đi chơi, ba mẹ mày không cho, kể cả đi với lớp cũng thế. Vậy mà tao sang nói là được liền.”
“Thân quá rồi, ổng bả cũng tin tưởng. Bởi vậy mỗi lần muốn ra ngoài là phải nhờ mày.”
“Ha ha…”
Reng…Reng…
“Rồi, đến giờ vợ truy sát…Ha ha…”
Tôi lắc đầu, tắt máy…
“Phát mệt…”
“Sao không nghe?Lại giận nữa thì sao?”
“Kệ, năn nỉ chút là xong. Lâu rồi mới được tự do thoải mái như vậy.”
“Được được…”
…
Từ sau cái ngày đó, em trở nên thay đổi. Hình như em không nói đùa, lúc nào cũng quản lý tôi, chỉ một chút không có tin tức là lại gọi điện liên tục. Tôi không giận em, biết em làm như vậy là vì em thương mình. Nhưng tại sao không tin tưởng tôi chứ, em đâu biết cái càngngày tôi càng thấy mệt mỏi. Cảm giác không sống đúng với mình, không được tự do làm điều mình thích rất là khó chịu. Ngay cả mẹ còn không quản được tôi nữa là…
…
“Này, anh điền đơn đăng ký trường chưa?”
“Rồi.”
“Em cũng xong rồi nè.” Em chìa tờ giấy ra trước mặt tôi cười hì hì.
“Sao lại đăng kí trường này?Em học bang D mà?”
“Hai nguyện vọng lận mà. Với lại anh thích trường đó mà.”
“Định theo ám tui đến tận đại học à…” Tôi cười lớn.
“Ai thèm…Mà ý gì đấy, chán người ta rồi à?” lại phụng phịu hờn dỗi…
“Đâu có, đùa thôi mà…”
Có tin nhắn…
“Quỷ, dạo này trốn đâu đấy, không chịu liên lạc gì hết?”
“Trốn gì đâu?Nhảm nhí, nhớ thấy mồ.”
“Chỉ giỏi xạo. Mai rảnh không?”
“Rảnh, sao?”
“Trước cổng trường LHP nhé, 9 giờ sáng.”
“Ok.”
…
“Ai đấy?Ai mà vừa nhắn tin vừa cười thế?” em hỏi.
“Bạn cũ đó mà. À, mai anh hẹn với bạn nhé, emở nhà học bài ngoan nhé.”
“Cuối tuần mà cũng không chịu đi chơi với người ta sao?”
“Thì chiều anh sang, đừng có làm cái mặt dễ ghét đó nữa mà…”
“Nhớ sang đấy, không thì biết tay…”
“Rồi rồi…”
…
Hẹn hò cái gì thế này?Trời nắng mà bắt người ta đứng chờ…
“Này, con chai cưng…”
“Cưng với chả kiếc, lần nào cũng trễ giờ.”
“Sorry nghen, má…ngủ quên…Hì hì…”
“Hên là nhà gần xịt, nếu không chắc cho tui leo cây rồi…”
“Đâu có đâu…Giờ chuộc lỗi nè…Chụt…”
“Gớm…thôi đi đi bà…”
“Ok…^^ “
Đây là bạn thân của tôi hồi cấp hai, có thể nói là thân nhất. Không như những đứa con gái khác trong lớp, chê tôi nhà quê cục mịch, T luôn thân thiết, quan tâm tới tôi. Cái trò nhận “má, con” cũng xuất phát từ lúc đó cho đến tận bây giờ. Chúng tôi không gọi nhau : bạn-mình, tao-mày, hay đơn giản hơn là gọi tên mà cứ má-con suốt, riết thành quen miệng.
Hồi đó chúng tôi đi đâu cũng dính với nhau, đến nỗi thằng bạn trai của T ghen tuông bừa bãi. Nhưng không vì vậy mà T không chơi với tôi nữa, cứ càng ngày càng thân hơn, làm thằng kia chỉ biết tức giận không làm được gì. Nghĩ cũng lạ, bộ cứ một nam một nữ đi chung là có vấn đề sao?Nếu thế thì thế giới này phải chia làm hai để ở rồi, cho nó tiện.
Nhớ mãi những lúc đi chúng tôi mãi la cà ăn hàng rong, đến nỗi quá giờ vào lớp học thêm, phải đón nhận ánh mắt hình viên đạn của bà cô già khó chịu. Hay những hôm đi học trễ, lén đi cổng sau, bị ông bảo vệ bắt gặp, phải ù té bỏ chạy. Tôi luôn xách cặp và dép của cả hai đứa