One Way Ticket

One Way Ticket

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323683

Bình chọn: 8.00/10/368 lượt.

r, thì em lại kéo tôi ra khu phố mua sắm nào đó, hết thử xem cái này thử cái kia, rồi lại chạy nhảy tung tăng khắp nơi không biết mỏi. Đến sở thích cũng khác biệt, tôi thích nghe nhạc nhẹ, em lại thích nhạc sôi động. Đến vấn đề nhỏ nhặt cũng cãi nhau, tôi thần tượng Yuri, em thì lại ghét SNSD. Tôi bảo thế sao em không dẹp mấy anh diễn viên thưsinh của em đi. Người thì lạnh như băng mà thích con nít. Mỗi lần như thế em đều bướng lên cãi lại. Tôi bảo em trẻ con, em lại nói tại tôi già, lỗi thời. Mà tôi già sao?Nghĩ như thế tôi bật cười, em cũng cười theo. Thế là lại hòa.

Dần dần, tôi thấy em không còn lạnh nhạt như xưa nữa. Ngày mới quen, ngồi bên em tôicó cảm giác như ở gần 1 tảng băng. Hỏi gì nói nấy, không thêm không bớt, không biết pha trò. Giống như 1 cuộc phỏng vấn chứ không phải là 1 buổi trò chuyện. Đôi khi tôi nản, không gặp em nữa, thì em lại gọi cho tôi. Mỗi lần như thế tôi có cảm giác lớp băng của em lại tan ra 1 ít. Phải rồi, băng đang tan dần, mà hình như sương mù trong lòng tôi cũng giảm đi không ít.

“Alan.”

“Sao nũa hả, mèo con?”

Lần này em không phản kháng gì.

“Học xong anh định làm gì?” mắt em nhìn mông lung.

“Thì học gì làm nấy, hỏi lạ.”

“Không, ý tôi là anh đinh ở lại hay đi về?’

Chậc, đây cũng là câu mà các du học sinh như tôi thường hỏi nhau.

“Chưa rõ, có thể ở đây, có thể đi nước khác miễn là ở đâu có tiền, nhưng chắc là không về.”

“Tại sao?”

“Tôi phải kiếm tiền thật nhiều.”

“Để làm gì?” càng lúc em càng ngạc nhiên.

“Để tiêu xài, đập phá chứ để làm gì?Ngốc.” tôicốc đầu em.

“Anh nói dối, đừng tưởng tôi không biết.” emxoa đầu rồi bĩu môi.”Nói mau đi, để làm gì?”

Tại sao em biết tôi nói dối?Tôi dễ dàng để người khác nắm rõ như vậy từ khi nào?Hay làtại vì em đã hiểu tôi?Tôi thở dài:

“Để đi Trung Quốc.”

“Anh định hồi hương à?”

“Không, để tìm 1 thứ.”

“Tìm cái gì?”

“Hồi ức!”

“…”

Tôi cũng không hiểu sao lúc đó lại nói nhữngchuyện này với em, mà cũng lạ, trước giờ chuyện gì em muốn biết, tôi đều không giấu được, chỉ trừ khi em không muốn hỏi mà thôi.

Cả hai im lặng hồi lâu. Xung quanh chỉ còn tiếng sóng rì rào bao bọc hai đứa. Tôi mở miệng:

“Thế em không muốn hồi hương à?”

“Không, tôi lớn lên ở đây, bố mẹ tôi cũng vậy. Về đó làm gì?” giọng em có vẻ trầm xuống.

“Thôi không nói chuyện đó nữa. Ra đây.” Tôi nắm tay em.

“Đi đâu nữa thế?Đi nãy giờ mỏi chân rồi.” emnhằn.

“Đúng là tiểu thư mà. đi không nổi chứ gì?Vậyxem đây.” Tôi cúi xuống bồng em lên.

Dường như em quá bất ngờ trước hành động này. Em giãy tứ tung.

“Làm gì vậy. Thả tôi xuống.”

“Thả xuống lại than mỏi chân sao?Ha ha.”

Tôi bồng em chạy thẳng ra biển, rồi ném em xuống nước.

“Sao?Tắm biển thích không?Nhìn như con mèo mắc mưa vậy. Ha ha.”

Em lấy tay vuốt mái tóc ướt sũng rồi bật dậy.

“Này thì mèo, này thì mắc mưa.” Em hất nước xối xả vào mặt tôi. Chúng tôi đùa nhau từ dưới nước lên đến trên bờ, lần đầu tiên tôi thấy em cười nhiều như hôm nay.

“Chết đi.” Em nắm cát, ném về phía tôi.

“Á…” tôi vờ đưa tay lên mặt như là bị cát vào mắt vậy.

“Đau…”

“Sao thế?Có sao ko?”

“Cả đống cát vào mắt, còn hỏi có sao không.” Tôi vờ giận dữ.

“Để xem nào?” em nắm lấy tay tôi đang che mặt.

“Đây xem đi, sưng hết cả mắt…” tôi bỏ tay xuống.

“Có thấy gì đâu nào?” mắt em tròn xoe.

“Có chứ sao không?” “Chụt…”. Đợi em đến gần tôi bất ngờ hôn lên má em 1 cái.

“Á…Lần này chết thật đi nhé.” Em tức giận ném cát liên tục về phía tôi.

“Thôi không dám nữa, đau lắm…”



Đùa giỡn 1 hồi lâu, tôi và em ngồi xuống nghỉmệt. Nhìn mặt em phụng phịu ra vẻ khó chịu.

“Gì vậy?Giận hờn ghê thật.”

“Im…” em đưa tay đánh tôi.

“Vâng, thì im.”

“Giờ áo quần ướt hết. Lạnh quá. Tính sao đây?”

“Này, nữ hoàng. Đừng than nữa.” tôi lấy cái áokhoác choàng qua người em.

“Được chưa?”

“Tạm được.”

Tôi lắc đầu mở ba lô, lấy thức ăn ra.

“Ăn sandwich nhé, đói rồi. em có mang nước không đấy?”

Em với tay lấy cái giỏ. Bỗng nhiên:

“Á.”

“Gì thế?”

“Quên mất, khi nãy mua có 1 chai nước.” Em thủ thỉ.

“Đấy, đã bảo để tôi mua 1 lần cho. Cứ bày đặt phân chia, nào là anh mua bánh, tôi mua nước.”

“…”

“Đành uống chung vậy.”

“Sao?”

“Thì uống chung, hay là muốn uống nước biển đây nữ hoàng?” tôi nói với vẻ châm chọc.

Em đỏ mặt gật đầu.

“Giờ ai uống trước đây?Để khỏi nói tôi ăn hiếp.” tôi trêu.

“Để tôi trước.” em giằng lấy. Nhìn vẻ mặt mắc cỡ của em, tôi cười. Bất giác, tôi thấy trong lòng dâng lên 1 xúc cảm Cảm giác nằm thả lưng trên bãi biển thật là thoải mái. Gió mát rượi, sóng biển rì rào, không khí trong lành hơn hẳn cái thành phố xô bồ nhộn nhịp. Tôi nhìn lên trời, hôm nay trời quang không mây, thấy rõ cả những vì sao nơi xa xăm. Ngôi sao sáng nhất có lẽ là anh, cũng như đêm đó, khi tôi lầm đường lạc bước, anh đã soi sáng cho tôi làm lại cuộc đời, cám ơn anh.

“Nằm xuống đi cho khỏe. Ngồ mỏi lưng lắm.” tôi lay nhẹ vai em.

Em khẽ nằm xuống, nhìn lên trời.



“Alan, xem kìa.”

Sao băng, không, là 1 cơn mưa sao băng. Chúng nối đuôi nhau rơi xuống, cả 1 góc trời như bừng sáng.

Tôi quay sang em, lúc này vẫn mãi mê ngắm nhìn. Em cười thật tươi, đôi mắt lo


80s toys - Atari. I still have