
g sẽ không chịu nổi,
ta..."
"Đại công tử!"
Lâu Thấm Du nhẹ nhàng cắt ngang lời hắn "Có lẽ Thanh ca thô lỗ, có lẽ hắn
chỉ là một anh chàng buôn bán ngựa bình thường, nhưng mà hắn lại là một nam
nhân rất ôn nhu, một trượng phu rất săn sóc thê tử, hắn đối với ta rộng lượng,
bao dung đến mức ngươi cũng không thể tưởng tượng nổi, được ở bên hắn, ta nghĩ
đời này ta cũng không còn mơ ước gì nữa, thậm chí..."
"Không, không thể
nào!" Vũ Văn Tĩnh Nhân không tin nàng. "Nhị tiểu thư nói cho ta biết,
hắn là một nam nhân thập phần bá đạo, chẳng những bắt nàng tuân theo hắn trong
mọi chuyện, thậm chí còn không cho nàng rời khỏi nhà quá ba thước, cái loại nam
nhân như thế này..."
Lâu Thấm Du nở nụ cười.
"Vậy ngươi nghĩ vì sao ta lại ở đây? Phải, hắn không cho ta rời khỏi nhà
quá ba thước, nhưng đó là vì an toàn của ta, hơn nữa khi hắn biết ta cũng muốn
xuất môn đi dạo đi ngắm khắp nơi, hắn liền quyết định thỏa mãn tâm nguyện của
ta, kỳ này xuất môn, hắn đã mang ta đi xem qua không biết bao nhiêu địa phương,
thậm chí còn đến cả quan ngoại nữa..."
Nàng thỏa mãn than thở,
"Đại công tử, ngươi có từng nghĩ tới ta cũng ao ước được xuất môn đi xem
khắp nơi? Có từng nghĩ tới ta cũng muốn đi dạo hội chùa, đi dạo chợ đêm? Có
từng nghĩ tới..." Nhẹ giọng cười. "Ta cũng muốn ăn mứt quả ghim thành
xâu, ăn một cách ngấu nghiến sỗ sàng?"
Vũ Văn Tĩnh Nhân thập
phần ngoài ý muốn trừng lớn mắt. "Nàng..." cũng muốn làm chuyện như
vậy?
"Ngươi không
có." Lâu Thấm Du trả lời thay hắn. "Bởi vì ngươi chỉ nghĩ đến chính
mình, ngươi hy vọng ta có thể trở thành một thê tử xứng đáng, một người vợ có
thể chia sẻ một nửa trách nhiệm với ngươi, phụ trợ ngươi hoàn thành kỳ vọng của
cha mẹ, còn muốn ta ở bên cạnh ngươi bất cứ lúc nào ngươi cần, trấn an ngươi,
an ủi ngươi, làm cho lòng ngươi bình thản lại. Đại công tử, ngươi..." nhẹ
nhàng một chút. "...mới là một nam nhân muốn trói buộc ta vào gia
đình!"
Vũ Văn Tĩnh Nhân há hốc
mồm, lại không biết nói gì cãi lại, bởi vì hắn đúng thật là có ý tưởng này.
"Mà Thanh ca lại
trái ngược lại với ngươi, hắn chỉ muốn ta làm một thê tử tốt, ôn thuần phục
tùng, hiếu thuận với cha mẹ chồng, biết chăm lo việc nhà, hầu hạ trượng phu,
sanh con dưỡng cái, sau đó..." Lâu Thấm Du cười thật ôn nhu. "Hắn sẽ
yêu thương ta, sủng ái ta, chẳng những quan tâm đến tâm tình của ta, cũng sẽ
cực lực thỏa mãn tâm nguyện của ta. Hơn nữa..."
Nàng lại thở dài thật sâu
trấn tĩnh lại sự xúc động dâng trào, "Hắn nói muốn rước bài vị của cha ta
vào đại từ đường nhà hắn để cung phụng!" lại tươi cười thỏa mãn.
"Còn có..."
Nàng thuận tay đem toàn bộ xíu mại, bánh bao còn lại trên bàn đổ xuống cho
Tuyết Vụ ăn. "Nó tên là Tuyết Vụ, là Thanh ca đã mua cho ta , bởi vì ta
thích, hắn liền bỏ ra một trăm lượng mua về cho ta. Đại công tử, ngươi sẽ làm
những chuyện như vậy sao? Chỉ vì ta thích, ngươi liền sẽ bỏ ra một trăm lượng
mua một con chó bé nhỏ không giá trị gì như vậy?"
"Ta...Ta..."
"Ngươi sẽ
không." Lại một lần nữa, Lâu Thấm Du trả lời thay hắn. "Bởi vì nuôi
dưỡng, cưng chìu một con chó, đối với ngươi mà nói là không hề có ý nghĩa,
huống chi ngươi cũng sẽ lo lắng việc này sẽ làm lệnh tôn, lệnh đường mất hứng,
trách ngươi quá sủng thê tử, cho nên ngươi tuyệt sẽ không làm những chuyện
này."
Hắn sẽ không làm những
chuyện này, nhưng là vì...bởi vì...
Vì cái gì?
Bởi vì đó là chuyện vô
nghĩa?
Bởi vì cha mẹ hắn nhất
định sẽ trách hắn là quá sủng thê tử?
Vũ Văn Tĩnh Nhân toát mồ
hôi lạnh đầy đầu, vừa lo lắng vừa sợ hãi, rất muốn bào chữa cho chính mình,
nhưng lại không nghĩ ra bất cứ từ nào có thể bác bỏ lời nói của nàng.
Bởi vì nàng nói đúng, chỉ
là hắn không muốn thừa nhận sự thật.
"Đại công tử, ta vẫn
từng nghĩ, trên thế gian này, ngươi là nam nhân có thể thông cảm và hiểu ta
nhất, có thể đối đãi ngang hàng với ta" Lâu Thấm Du nói tiếp. "Nhưng
sau khi gả cho Thanh ca, ta mới hiểu được, ngươi cũng ích kỷ, bá đạo như những
nam nhân khác, chẳng qua bề ngoài không lộ ra mà thôi. Nhưng Thanh ca..."
Nhắc tới Phó Thanh Dương,
khóe môi Lâu Thấm Du không tự chủ được liền tràn ra một nụ cười chân thành đầy
nhu tình, "bề ngoài hắn thật là một nam nhân rất bá đạo, nam nhân là trời,
nữ nhân là đất, hắn còn hung hăng đem ta dẫm nát dưới lòng bàn chân, nhưng
mà..." Nàng bật cười. "nếu thật sự ngẫm lại, bị dẫm nát dưới lòng bàn
chân có lẽ chính là hắn!"
"Vậy sao?" Vũ
Văn Tĩnh Nhân bật thốt lên nói.
Lâu Thấm Du liếc hắn một
cái, không muốn giải thích thêm, bởi vì đó là chuyện không thể dùng ngôn ngữ để
giải thích, chỉ có thể tự mình thể nghiệm và lĩnh hội.
"Cho dù ra sao đi
chăng nữa, đại công tử, xin đừng chờ ta, ta tuyệt sẽ không rời bỏ Thanh ca, cả
đời này ta cũng chỉ làm thê tử của hắn, ta..." Hai gò má nàng xuất hiện
hai vệt đỏ hồng như hai cánh hoa."...yêu hắn, ngươi hiểu chưa?"
Yêu tên buôn bán ngựa thô
tục kia?
Sao lại có thể như vậy
được? Một gã buôn ngựa thô tục sao có thể xứng với tình cảm của nàng!
"Nhưng tam muội,
ta..."
"Đại công tử, ngươi
nhất định có thể tì