
chuyện đến nước này, đã không còn là một mình anh đáng thương, chúng ta đều phải hy sinh” – tôi nói.
“Đại Khinh, em yên tâm, coi như cả đời, anh cũng phải đợi, con người của anh coi như bị phế đi, bị em phế đi, quay đầu không được, em và anh, cùng nhau chịu đựng, cùng nhau hy sinh” – Hòa Nhất thở ra một hơi, thanh âm thật thoải mái – “Anh đã đáp ứng, mấy ngày nữa, sẽ đi, đi thật xa, để cho em không còn nhìn thấy”
Nói xong, anh ta chống thân mình đứng lên, vết thương đầy mình, nhưng cũng không lộ vẻ nhếch nhác, anh ta cũng không nhìn tôi, từng bước từng bước ra khỏi bãi đậu xe.
Hòa Nhất giữ lời, hôm sau đi nước ngoài, để không gian cho tôi quên lãng. Dĩ nhiên, điều này nói sau, hiện tại tôi lo lắng là thương thế của Vĩ Vĩ, vội vàng chạy tới lôi kéo anh trở về bệnh viện băng bó.
Trên đường đi, anh cũng không thèm để ý đến tôi, mặc kệ tôi nói gì, cũng không thốt một tiếng, tôi không còn cách nào, dứt khoát cũng không nói.
Trở về bệnh viện, mới phát hiện mình đã gây họa, lúc ra đi quá vội, không cùng hộ sĩ hay bác sĩ nói qua một tiếng, kết quả quay về thì cả bệnh viện đều tìm tôi, hộ sĩ thường ngày chăm sóc tôi vừa nhìn thấy tôi liền vội nói – “Đường phu nhân, cô hù chết chúng tôi, Đường Tiên sinh trở lại không nhìn thấy cô, gấp đến đi tìm kiếm khắp nơi”
Tôi vội vàng trở về phòng bệnh, vừa vào cửa liền đụng phải Đường Tống.
Đầu óc tôi nhanh chóng vận chuyển, muốn tìm ra một lý do qua loa tắc trách, dĩ nhiên không thể nói thật, Hòa Nhất là đề tài cấm kỵ giữa hai chúng tôi.
“Mới vừa rồi Duy Nhất có chuyện tìm em, cho nên……”
Tôi còn đang bận nói ra mấy lời nói dối kia, Đường Tống cầm tay tôi, nhẹ giọng nói –“Không có chuyện gì thì tốt” – nhìn anh thật trấn định, nhưng đôi tay kia, cũng lạnh như băng. Lạnh đến tôi có chút bất ngờ, là sợ tôi xảy ra chuyện sao?
“Về sau có ra ngoài, gọi điện thoại cho anh được không?” – Đường Tống hỏi.
Tôi gật đầu, là tôi sơ sót, không nên để cho anh lo lắng. Mấy ngày này, Đường Tống gầy đi không ít, tôi hiểu, anh đang lo lắng tôi sẽ làm ra chuyện gì, luôn ngày đêm chăm sóc tôi, tôi không nên làm cho anh lo lắng thêm như vậy.
“Sẽ không” – tôi nói – “về sau có ra ngoài, nhất định sẽ báo cáo với anh trước tiên”
Tôi cùng Đường Tống bên này đang phu thê tình cảm, chợt nghĩ đến Vĩ Vĩ sau lưng, quay đầu lại nhìn, Vĩ Vĩ đang nhìn chằm chằm chúng tôi, ánh mắt kia, có ý gì.
Tôi có chút lúng túng, liền nhờ Đường Tống hỗ trợ đem Vĩ Vĩ đến khoa ngoại băng bó vết thương. Trải qua kiểm tra, tất cả đều là ngoại thương, chỉ là trên tay có một vết thương cần khâu lại. Tôi lại tâm địa sắt đá, nhìn kim khâu vết thương xuyên thấu da thịt Vĩ Vĩ kia, trong lòng vẫn rất khó chịu.
Băng bó vết thương xong, Đường Tống hỗ trợ đi lấy thuốc, liền còn lại tôi và Vĩ Vĩ, tôi và Vĩ Vĩ đi đến hàng ghế trên hành lang ngồi.
“Vĩ Vĩ, thật cảm ơn anh” – tự đáy lòng tôi nói lời cảm ơn – “Không phải là vì chuyện hôm nay, mà còn vì tất cả những chuyện trước đây”
“Giữa hai chúng ta cần nói hai chữ này sao?” – Vĩ Vĩ nói.
“Quả thật không nên, nhưng trừ nói câu này, em còn có thể làm thế nào đây?”
“Em vẫn còn muốn ở cùng với anh ta sao?” – Vĩ Vĩ đột nhiên hỏi.
Tôi gật đầu.
“Anh không yên tâm, anh ta không bảo vệ được em” – con ngươi xanh lam của Vĩ Vĩ cuối cùng cũng dịu dàng một màu sắc trang nhã – “Ngay cả vợ mình mà cũng không thể bảo vệ, còn gọi là đàn ông sao?”
“Chuyện lần này không thể trách anh ấy” – tôi nghĩ, nói tiếp – “Hơn nữa, em cũng không có nhu nhược như vậy, cần người khác ngày ngày bảo vệ”
“Đại Khinh, em luôn luôn bắt chước người không ngoan như vậy, đứa nhỏ lúc khóc mới có đường mà ăn. Em cho tới bây giờ đều là tự mình chịu đựng, người ta nhìn cũng muốn tức giận, cũng làm cho người ta đau lòng” – Vĩ Vĩ nhẹ giọng nói.
“Em có thể chịu được, anh yên tâm” – tôi hướng phía anh ấy mà cười.
Vĩ Vĩ nhìn tôi, đến nỗi tôi cảm thấy sợ hãi, bất chợt, anh ấy một tay ôm chầm lấy tôi, dán sát vào ngực – “Đại Khinh, tại sao em cứ khăng khăng một mực như vậy, vì sao cứ khăng khăng hướng vào nơi sẽ làm mình bị thương mà đến, tại sao không cho anh cơ hội để bảo vệ em? Anh thật sự không chịu nỗi, có đôi khi thật muốn đem những tổn thương mà em gánh chịu đi giết hết, tính toán, Đường Tống cũng là một trong số đó”
Lỗ tai tôi bị buộc dính sát vào ngực Vĩ Vĩ, nghe rõ ràng thanh âm của anh ấy trong lòng ngực chạy thật nhanh.
Người đàn ông này, luôn luôn muốn điều tốt cho tôi.
“Tại sao lại coi Đường Tống là một trong số đó?” – tôi hỏi.
“Hòa Nhất là đả thương thân thể của em, anh ta đả thương tâm của em, càng đáng chết hơn” – Vĩ Kết thúc âm còn lạnh hơn so với ánh mắt
Nằm trong lồng ngực anh ấy, nháy mắt tôi nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, ví dụ như, Duy Nhất cùng anh ấy trước đây mỗi lần đi ra ngoài ăn lẩu cay thì anh luôn lẳng lẳng lặng nghe tôi cùng Duy Nhất tám chuyện, lại lặng lẽ gắp những món ăn tôi yêu thích vào chén tôi; hoặc như bất kể công việc có bận rộn cấp mấy, tôi mà đến nhà tìm Duy Nhất thì anh sẽ từ trong phòng đi ra ngoài, cầm quyển sách ngồi trên ghế sofa mà nhìn tôi; còn nữa, lúc tôi và Duy Nhất