
gì nhiều với tôi, tự nhiên giống như tôi thường ngày đều trở về, còn ôm bản kinh dịch ra nghiên cứu.
“Ông ngoại, coi cho con một quẻ đi” – tôi cầm một cái ghế đẩu nhỏ ngồi kế bên chân ông.
“Mệnh không thể tùy tiện xem” – ông ngoại đầy đẩy mắt kính – “Mệnh của mình, chính mình phải tự kiểm soát”
Ông ngoại nói chuyện luôn là lời ít mà ý nhiều, cũng chưa thấy ông phẫn nộ, từ trước tới giờ, duy nhất có một lần phẫn nộ là lúc biết được mẹ tôi đẩy tôi từ trên cầu thang té xuống, cho dù là khi đó, ông cũng không mắng, chỉ nói với mẹ một câu – “Nữu Nữu về sau sẽ ở cùng chúng tôi. Năm năm sau, cũng không còn nói với mẹ một câu”
Tôi hiểu rõ, ông bà đối với tôi tốt nhất, cho nên cũng không dám làm gì để bọn họ đau lòng. Muốn tôi làm gì, tôi đều làm như vậy.
“Kết hôn xong, đã quen chưa?” – ông ngoại nhìn kinh dịch một hồi lâu, lại mở miệng hỏi.
“Vô cùng tốt” – tôi đáp lại những lời này
“Con gái, con phải nhớ kỹ, có một số việc, là thiên mệnh, con người không thể thay đổi, mình có thể làm bao nhiêu, chính là làm bao nhiêu, nên buông tay thì phải buông tay, chớ để mình khổ” – ông ngoại là một trong số ít người biết rõ tình cảm của tôi đối với Đường Tống.
Trước khi kết hôn, bà ngoại đến tìm tôi, chuyện tình Phạm Vận và Đường Tống, bọn họ cũng biết một ít, bà ngoại khuyên tôi suy tính một chút. Lúc ấy, tôi nói với bà ngoại rằng – “kết hôn với Đường Tống, có thể con sẽ hối hận một chút, nhưng nếu không kết hôn cùng anh ấy, con sẽ hối hận cả đời”
Lúc ấy, bà ngoại chỉ lắc đầu, nói tính khí của tôi cùng mẹ giống nhau một dạng - bướng bỉnh.
“Yên tâm đi, ông ngoại” – tôi nói – “Con nghe lời ông, con có thể đi bao xa, sẽ đi bao xa, nếu phía trước là vách đá, không có đường đi, con chắc chắc sẽ không nhảy xuống, tuyệt đối sẽ quay đầu lại”
“Vậy thì tốt” – ông ngoại lật một trang sách, nói – “đi ăn cơm đi, nghỉ ngơi thật tốt chút”
Tôi biết ông ngoại không thích người khác quấy rầy lúc đọc sách, liền ý vị rút lui. Đến phòng ăn, phát hiện trên bàn đã bày mấy món ăn, ngửi thật thơm. Mà Vĩ Vĩ và bà ngoại đã sớm ngồi vào bàn rồi.
“Con gái, mau tới” – bà ngoại hướng tôi ngoắc ngoắc tay - “Vĩ Vĩ chờ con cùng nhau ăn cơm” – nói xong còn hướng tôi nháy mắt mấy cái, mà Vĩ Vĩ con ngươi màu xanh cũng nhìn về phía tôi, rất sâu.
Hai người này cộng lại, tôi có chút không đỡ được, giả bộ bạn bè thân thiết, vỗ vỗ bả vai Vĩ Vĩ, nói – “hai chúng ta đâu còn xa lạ, về sau không cần chờ, ăn trước đi”
Con ngươi màu xanh của Vĩ Vĩ tiếp tục sâu – “Anh muốn chờ, sẽ nhất định chờ”
Đứa nhỏ này nói đến cái gì chứ, nói lên một ý nghĩa khác rồi. Tôi không muốn nói tiếp, chỉ có thể ngồi xuống, vùi đầu ăn.
Món ăn đều vô cùng bình thường, ớt xanh thịt băm, rau xanh xào, khổ qua xào trứng, canh cà chua trứng gà, lâu lâu ăn lại hương vị thật ngọt ngào.
“Thịt ở đây, đều là những hộ nông dân xung quanh nuôi, tuyệt đối không dùng thực phẩm gia súc, còn rau quả, đều là xanh biếc không ô nhiễm, đương nhiên là ăn ngon” – bà ngoại phe phẩy cây quạt, rất đắc ý.
Quả thật, rất ít khi được ăn thức ăn nguyên chất như vậy, tôi và Vĩ Vĩ đồng tâm hiệp lực, đem thức ăn trên bàn ăn hết.
Sau khi ăn xong, hai chúng tôi tám chuyện nhà với bà ngoại, đang trò chuyện, điện thoại di động reo một tiếng, hết pin tắt nguồn, tôi cầm điện thoại di động hết pin tắt nguồn nhìn một hồi lâu.
“Thế nào, sợ có người điện thoại đến không nghe được” – bà ngoại hỏi.
“Con quên nói với Đường Tống tối nay không về” – tôi có chút gấp, nhà hai ông bà không có điện thoại di động, là nhà riêng, làm sao tìm một nơi sạc pin điện thoại đây?
“Nói hay không không quan trọng, đàn ông nếu không quan tâm con, con có đi ba ngày không về hắn cũng không biết, nếu quan tâm đến con, con có đi đến chân trời góc biển cũng biết mà đi tìm” – bà ngoại nhẹ nhàng phe phẩy phiến quạt, đầu hướng Vĩ Vĩ – “Con nói xem đúng không?”
Vĩ Vĩ gật đầu – “Đúng vậy”
“Quan trọng không phải là anh ấy quan tâm hay không, mà vấn đề là đạo đức” – tôi giải thích.
“Đạo đức phụ nữ, không chú trọng việc vặt vãnh” – bà ngoại nhấp ngụm hồng trà, đầu hướng Vĩ Vĩ một chút lại nói – “con nói xem”
Vĩ Vĩ lại gật đầu – “Đúng vậy”
Một già, một trẻ, gài tôi sao? Tôi có chút đỡ không được, chỉ có thể tạm thời buông tha, suy nghĩ điện thoại di động không có pin, giải quyết cái vấn đề này như thế nào.
Bà ngoại với chúng tôi lải nhải trò chuyện một hồi, 9 giờ kém liền đi ngủ, còn lại tôi và Vĩ Vĩ, không có chuyện gì làm.
Nhà hai ông bà cũng không có computer, Tivi bị hai người làm chiếm, đang xem cái gì 《 cùng xem mưa sao rơi》. Tôi và Vĩ Vĩ sợ bị xét đánh, nhất trí quyết định đi ra ngoại dạo một chút.
Không khí ngoại ô quả thật không tệ, mát mẻ vị bùn đất, mà mùi bùn đất là mùi nguyên thủy nhất, mùi của nhân loại sinh sôi.
Hai người ở chung một chỗ, luôn luôn tìm một ít chuyện tán gẫu, dĩ nhiên, nói chuyện chủ yếu là tôi, tôi từ trăng sao sáng hàn huyên tới trăng sao tối, từ thi ca phú hàn huyên tới triết học cuộc sống, cuối cùng hàn huyên tới Duy Nhất.
“Đúng rồi, Đoạn Hựu Hồng anh gặp qua chưa?
“Chưa”
“Anh yên tâm Duy Nhất đang cù