Ồn Ào Nhỏ!

Ồn Ào Nhỏ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323893

Bình chọn: 9.5.00/10/389 lượt.

yện xưa không khó tưởng tượng, 20 năm trước, ông lừa gạt hết tất cả tiền bạc lẫn tình cảm, chỉ chừa cho mẹ cô một bụng, cứ như vậy rời khỏi.

Bà cao ngạo, bị thất bại thảm hại trong tình yêu, cả sinh mạng cũng bị phá hủy. Nhưng bà vẫn thương ông, giống như tôi yêu Đường Tống, giống như Tần Lệ yêu Dương Dương. Bà giử lại tôi, đặt tên cho tôi theo ước hẹn của bọn họ. Lụa hoa không buồn thắt, đào mận không nhan sắc. Nhớ chàng chàng không về, trở về há quen biết? Phải yêu nhiều, mới có thể nhớ mãi không quên. Phải hận nhiều, mới có thể đối với tôi như thế.

Rốt cuộc cũng hiểu rõ, tất cả yêu, tất cả hận, đều có nguyên nhân.

“Đại khinh, nói một câu, để cho anh biết em không có sao”. Hòa Nhất chau mày.

Tôi nghĩ nếu mình không đáp ứng, hắn sẽ bắt tôi đi bệnh viện. Vì vậy tôi lên tiếng. “Em không sao, Hòa Nhất, thật không có sao”.

“Anh Không tin”. Hòa Nhất nói ra ý nghĩ của mình.

“Là thật, khổ sở nhất định sẽ có, tan nát cũng nhất định không thiếu . Thế nhưng lại làm cho em hiểu rất nhiều chuyện, cũng hiểu được vì sao mẹ lại đối với em như vậy. Em không phải nói không oán giận bà, nhưng ít ra, em có thể bắt đầu hiểu bà. Mà ông ấy, bất luận như thế nào, cũng là người tạo ra em, em sống ở trên thế gian này gặp rất nhiều người, rất nhiều chuyện, tiền bạc kia, ông muốn lấy đi cũng không vấn đề gì”. Tôi cũng vậy nói ra suy nghĩ chân thật của mình.

“Gặp anh, cũng là chuyện đáng để cho em cảm thấy cảm kích phải không?” Hòa Nhất hỏi.

“Dĩ nhiên”. Tôi nói. “Gặp gỡ quen biết với các anh là may mắn của em. Hòa Nhất, anh ở trong lòng em, so với tưởng tượng của anh quan trọng hơn rất nhiều”.

“Nhưng không phải thứ anh muốn..... May mắn”. Hòa Nhất mỉm cười nhưng là cười khổ. “Đại Khinh, nửa năm qua này, em thật thay đổi quá nhiều, đã hiểu ra nhiều chuyện. Vốn dĩ em giống như một đứa trẻ bị quấn lấy bởi những phức tạp trong tình cảm, em nhìn không rõ, anh cũng vậy không thấy rõ, cho nên có kỳ vọng. Nhưng bây giờ, tất cả cảm tình cũng đã định. Mà anh cũng thấy rõ chuyện tình cảm của anh và em trước kia, rất đáng tiếc, rất sạch sẽ”.

“Hòa Nhất”. Tôi nhìn hắn, kêu tên của hắn.

“Không cần nhiều lời”, câu nói này bao hàm nhiều ý nghĩa, chúng tôi đều hiểu.

“Hiện tại, mới là lúc anh phải đi”. Hòa Nhất ôm tôi vào trong lòng, nhẹ nhàng ở bên tai tôi nói một câu.

“Đại Khinh, em vĩnh viễn cũng không biết anh yêu em nhiều thế nào”.



Hòa Nhất đi rồi, nói không khổ sở là quá mức giả dối, dù sao trong cuộc sống của tôi hắn là một sự tồn tại không thể phủ nhận. Ngoài hắn ra không một ai trên thế giới này, đối với tôi tình cảm có thể đẹp như thế quỷ quyệt như thế và cũng nồng nàng như thế . Hắn giống như lửa khói, in dấu vào cuộc đời của tôi một bóng dáng rất đặc biệt, rất đặc biệt.

Cha đã không trở lại, tôi cũng không thể chờ đợi như vậy mãi, nên tiếp tục chuẩn bị hành lý đi đến một nơi khác.

Nơi tôi đến lần này là một nông thôn nhỏ, hẻo lánh, dân ở đây không tới 100 gia đình. Trước kia giáo vụ đã từng đến đây hoạt động từ thiện một lần, khích lệ giáo sư đi dạy học, tôi cũng tới đây ở được mấy ngày. Trường học là một khu nhà rách rưới nằm trên đỉnh núi chỉ có một ông hiệu trưởng cùng một gã giáo sư khác cùng chung quản lý công việc của toàn bộ trường học.

Tôi cùng hiệu trưởng coi như cũng có quen biết, nói với ông ấy mình dự tính ở nơi này dạy học một thời gian, ông rất vui vẻ, lập tức dọn dẹp phòng, sắp xếp chỗ ở cho tôi.

Đi một khoảng thời gian cũng quá dài, tôi cần dừng lại, nơi này chính là nơi tôi nghỉ chân.

Nghỉ ngơi nửa ngày, xế chiều hôm đó liền bắt đầu dạy học, tôi phụ trách dạy môn ngữ văn cho toàn trường, ngày ngày dạy bọn nhỏ đọc sách biết chữ, rất thích. Học sinh có thể đi học cũng không dễ dàng, nên ai cũng nghiêm túc, nhìn khuôn mặt non nớt của bọn họ, những con người trong sáng thánh thiện, tôi cảm giác giống như nhìn thấy Phật Tây Tạng. Các thôn dân cũng rất nhiệt tình, thỉnh thoảng còn mang thức ăn đến cho tôi như thỏ hoang, gà rừng …..

Ở một nơi khác đang xây dựng trường học, tôi dùng thời gian còn lại đóng góp một chút sức lực. Học sinh ở đây rất háo hức vui vẻ, mỗi ngày đều chạy đến đứng ở bên ngoài xem công trình đang xây dựng, dùng ngón tay tính xem còn bao nhiêu ngày mới có thể vào đi học.

Nơi này vắng vẻ đến nỗi ngay cả chuyển phát nhanh cũng không tới được, nhưng người nơi đây rất thật thà chất phác, yêu cầu của bọn họ rất đơn giản, đơn giản đến đơn sơ, tuy nhiên nó rất hạnh phúc. Có lẽ con người chính là như vậy, đạt được càng nhiều, thì càng muốn nhiều hơn, ngược lại vui vẻ càng ít đi.

Điều phiền toái duy nhất là, phụ nữ nơi này đối với cuộc sống của tôi cực kỳ quan tâm, sau khi biết tôi vẫn còn độc thân, mỗi ngày đều dắt đối tượng đến giới thiệu cho tôi, nào là ông chủ nhỏ A Thặng bán hàng ở căn tin, hay là Chí Cường con trai trưởng thôn. Nhìn những người đàn ông đó bộ dáng thuần khiết xấu hổ kia cũng biết là trai tơ, tôi là phụ nữ đã kết hôn cũng không muốn tranh giành tài nguyên với những phụ nữ trong thôn, vì vậy liền nói cho các bác nhiệt tình ấy biết mình là quả phụ, chồng vừa mới chết, cần đ


Teya Salat