Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ôm Ấp Yêu Thương

Ôm Ấp Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325570

Bình chọn: 9.00/10/557 lượt.

vừa uống rượu cả người cảm giác nóng ran, đặc biệt nóng, ngăn nút áo áo sơ

mi, nhìn không chớp mắt cô gái trước mắt, vẻ mặt hốt hoảng, dung nhan

kiều mỵ biến chuyển thành khuôn mặt khả ái xinh đẹp, cười với anh, vừa

cười vừa cởi quần áo.

Nóng, nhanh chóng xâm chiếm toàn thân,

ngứa tay, nơi cổ họng khô cạn, vội vàng muốn đi làm chút gì, hôn cái

miệng nhỏ của cô, vuốt ve thân thể của cô.

Ngứa tay thật lợi hại, hơn nữa ngón giữa tay phải, không tự chủ giật giật.

Đây là thế nào?

Tại sao có thể như vậy?

Hạ Thiệu Nhiên cố gắng ngăn cản ý xấu cuồn cuộn ra trong đầu, nhưng không

được. "Không, không thể như vậy." Đối mặt thân thể cô gái lõa lồ từng

bước một ép về phía mình, Hạ Thiệu Nhiên lựa chọn lui về phía sau, quả

đấm đập vào đầu bị dục vọng ăn mòn, trừng mắt nói: "Anh không thể, đừng

như vậy. . . . . ."

Diệp Nhu bắt lấy tay anh đặt lên trước ngực mình, hỏi: "Anh yêu thích em sao?"

Đó có thể là xúc cảm mềm mại đem người ép điên, ngón giữa tay phải đói

khát đã lâu chạm được kẹo, vẻ mặt Hạ Thiệu Nhiên máy móc nói: "Thích. . . . . ."

Thích là ưa thích, nhưng không phải quá nhanh, không nên như vậy, không nên đối với cô như vậy.

Diệp Nhu cười, quyệt miệng hỏi: "Thích bao nhiêu? Một chút bày tỏ cũng không có, chính là không thích, em sẽ tức giận."

Trả lời cô là một nụ hôn nóng bỏng nóng hừng hực. Củi khô lửa bốc nhanh

chóng thiêu đốt, dục vọng đè nén tìm kiếm buông thả, phóng túng ẩn núp

tùy ý ngâm gọi, đâm xuyên qua cánh cửa.

Tiểu Anh đứng ở trước cửa phòng Hạ Thiệu Nhiên, từ trong khe cửa thấy được tất cả. Hết sức tự nói với mình đây không phải là thật, không phải thật, nhưng tiếng kêu của

cô gái cùng với tiếng thở dốc của người đàn ông, cùng với hình ảnh hai

người quấn lấy không ngừng xuyên thấu qua khe hở truyền đến trong tai

trong đôi mắt cô, nhắc nhở cô đây là sự thực, là thật.

Người đàn

ông buổi sáng còn hôn qua mình chính lúc này lại vừa hôn vừa sờ cô gái

khác, nói qua lời dễ nghe, cách gian phòng này chỉ ngắn ngủn mười giờ.

"Chớ không thích anh."

"Vô luận xảy ra chuyện gì, cũng xin em tin tưởng anh, chờ anh."

Vô luận xảy ra chuyện gì, nếu như nhắc đến loại chuyện như vậy, Tiểu Anh

thật đúng là không tiếp thụ nổi, không chịu nổi kích thích như vậy. Cô

biết Hạ Thiệu Nhiên là tuyệt thế thần thâu, là chưởng môn nhân nhà họ Hạ có danh vọng nhất có địa vị nhất Thành phố C, đồng thời cũng là người

đàn ông nhất giữ mình trong sạch. Làm sao có thể như người đàn ông hư

bội tình bạc nghĩa!

Trong cửa, Diệp Nhu không ngừng rên rit, ngoài cửa, Tiểu Anh siết chặt tay, móng tay đâm vào trong thịt, nước mắt tràn lan.

Hạ Thiệu Nhiên, em tức giận, em tức giận, không cần anh nữa.

Tiểu Anh không biết mình về gian phòng thế nào, ngồi ở trên giường co ro

thân thể ôm đầu gối, bờ môi mím chặt, Hạ Thiệu Nhiên nói thích với Diệp

Nhu, một mực quanh quẩn bên tai. Cô cắn chặt môi dưới, không để cho mình khóc lên, nhưng không được, nước mắt không bị khống chế chảy ra.

Trong phòng của Hạ Thiệu Nhiên, Diệp Nhu cả người xích lõa ôm cổ của Hạ Thiệu Nhiên gắt gao quấn lấy anh. Dục vọng mãnh liệt từng điểm từng điểm ăn

mòn lý trí, cô gái phía dưới dịu dàng, Hạ Thiệu Nhiên không khống chế

được mình không đụng vào.

Ánh mắt mang hơi nước mê mang, gương mặt xinh đẹp tràn đầy đỏ ửng, còn có lúm đồng tiền hãm sâu, tất cả đều đẹp.

Hoa anh đào đẹp nhất!

Hoa anh đào đẹp nhất.

Bỗng chốc, Hạ Thiệu Nhiên dừng lại, nhìn không chớp mắt cô gái nhỏ bị chính mình đè ở phía dưới.

Anh đang làm gì?

Anh làm cái gì?

Hoa anh đào chính là tốt đẹp, anh có thể nào vào thời điểm này phá hủy hồn nhiên của cô.

Khi bạn thật lòng thích một người, sẽ khát vọng lấy được cô, cũng sẽ không bỏ được chiếm cô, phá hư cô.

Hạ Thiệu Nhiên không bỏ được rồi, không bỏ được Tiểu Anh đối xử quý

trọng với anh như thế, lần đầu tiên anh cho cô phải là tốt đẹp lại coi

trọng , không thể vô duyên vô cớ, tùy tùy tiện tiện như vậy. Hạ Thiệu Nhiên nhịn đến dục vọng phát đau, rời giường.

Diệp Nhu tính sai, cho rằng sử dụng thuốc gây ảo giác là có thể khống chế

được anh, thấy anh đứng dậy, cũng bò dậy theo, ôm thân thể tinh tráng

của anh, môi đỏ mọng hôn ở cổ, bả vai, cơ ngực, tay nhỏ bé đè vào bộ vị, cách quần xoa anh, ấn anh.

Thuốc gây ảo giác có tác dụng mạnh,

Hạ Thiệu Nhiên phát ra tiếng thở dài thoải mái, lý trí còn sót lại cùng

dục vọng đang chém giết lôi kéo lẫn nhau, làm hay không làm.

Làm đi, thật muốn cô.

Không được, Hạ Thiệu Nhiên, mày phải nhịn.

Diệp Nhu thấy anh lộ vẻ xúc động, nhân cơ hội cởi thắt lưng của anh, tay nhỏ bé thăm dò vào trong.

Tiểu Anh không thể nào gan lớn đến trình độ này, tuyệt đối sẽ không thân thể trần truồng ở trước mặt anh, không sợ mở bắp đùi.

Hạ Thiệu Nhiên xoay đầu, hiểu mình có thể bị Diệp Nhu chụp, cắn chặt hàm

răng rút tay của cô ra, ép mình đứng lên, tự nói với mình cô gái trước

mắt cùng Lạc Tiểu Anh giống nhau như đúc, không phải Tiểu Anh, không

phải.

"Nhiên, không phải anh muốn em sao?" Thân thể mềm mại của Diệp Nhu ôm chặt lấy anh.

Thân thể lạnh lẽo mềm mại có thể ấm xuống, Hạ Thiệu