
nghi ngút trên đỉnh đầu, tay chống nạnh như con sư tử con, tuôn một hồi tràng giang đại hải, trông cô ấy… thật đáng yêu. Lục Song vừa cười vừa gật đầu: “Vâng”.
Thấy anh vẫn cười được, Vệ Nam tức quá lườm cho anh ấy một cái.
Có lẽ anh ấy không biết rằng khi biết tin anh ấy đi đua xe, mình đã lo lắng và sợ hãi thế nào. Lo anh ấy xảy ra chuyện, sợ mình và anh ấy chưa có ngày hạnh phúc bên nhau thì đã phải xa nhau mãi mãi. Người đã chết không thể cảm nhận được nỗi đau , chỉ có người còn sống là bị giày vò suốt phần đời còn lại.
Chúng ta vẫn còn rất nhiều điều chưa kịp nói với nhau, còn rất nhiều chuyện chưa kịp làm. Chúng ta vẫn còn rất nhiều, rất nhiều thời gian nắm tay nhau, cùng nhau đi dạo. Chúng ta vẫn còn trẻ, tương lai đang đợi chúng ta phía trước.
Khi bị ngã xuống hố nước, suýt chết đuối, lúc vùng vẫy dưới nước, điều mình nghĩ nhiều nhất chính là “Lục Song đang đợi mình”. Cố dùng chút sức lực cuối cùng bò lên khỏi vũng bùn lầy, vừa khóc vừa cười, thầm hứa với mình rằng: Sau khi quay về, mình nhất định sẽ trân trọng từng ngày ở bên anh ấy.
Nào ngờ vừa về đến nhà anh ấy đã đón tiếp mình bằng món quà lớn như thế này.
Hồi ở Hải Nam, Vệ Nam đã được ngồi xe của Chu Phóng. Kỹ thuật lái xe của anh ta siêu việt thế nào Vệ Nam biết rất rõ. Thậm chí anh ta có thể lùi xe một góc 90 độ vào bãi đỗ xe. Còn Lục Song, anh ấy dám đua xe với Chu Phóng, rốt cuộc nguy hiểm thế nào anh ấy không hề suy nghĩ sao?
Vừa nghĩ đến việc anh ấy sẽ xảy ra chuyện, Vệ Nam ngột ngạt như sắp tắt thở vậy.
Trước đây, vì anh ấy luôn ở bên mình nên mình đã quá quen với sự hiện diện của anh ấy, tưởng rằng anh ấy sẽ không bao giờ rời xa mình, nhưng chẳng may anh ấy ra đi trước thì sao? Chẳng may có một ngày, Lục Song không còn nữa thì sẽ thế nào?
Vệ Nam… chưa bao giờ nghĩ đến khả năng ấy.
Lúc này đây, Vệ Nam bỗng nhận ra một điều thì ra Lục Song không thể mãi mãi chờ dợi mình, không phải là chỉ cần quay đầu lại mình có thể nhìn thấy anh ấy, có lẽ một ngay fnào đó, khi mình quay đầu lại, phía sau mình trống không, chẳng có gì cả.
Bỗng nhiên Vệ Nam thấy sống mũi cay cay, cô cúi đầu xuống, buồn rầu ngồi xuống giường.
Im lặng một lúc rất lâu, cô khẽ hỏi: “Đây là lần thứ mấy anh cùng anh ta đua xe?”
“Lần đầu tiên”. Lục Song ngoan ngoãn trả lời.
“Lần sau đưa em đi cùng, để em ngồi bên cạnh anh”.
Lục Song quay sang nhìnVệ Nam với ánh mắt nghi ngờ, chỉ thấy cô cúi đầu, nói khe khẽ: “Dù anh lái ô tô như lái máy bay, sau đó xảy ra chuyện gì thì em cũng có thể cùng anh ra đi”. Vệ Nam mỉm cười, nắm chặt tay rồi nói tiếp: “Như vậy còn tốt hơn việc em ngồi một mình ở nhà mà lòng như lửa đốt, cuối cùng nhận được điện thoại của bệnh viện đến nhận xác”.
Ngừng một lát, cô ấy ngẩng đầu lên và nói: “Muốn đi đua xe đúng không, đưa em đi cùng”.
Lục Song không cười nữa, im lặng một lúc lâu.
Những lời nói ấy khiến một Lục Song mặt dày vốn hài hước dí dỏm không biết nói gì, đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, nhìn cô ấy cố tỏ ra bình tĩnh, cuối cùng Lục Song cũng hiểu được sự lo lắng quan tâm của cô ấy và tình cảm mà cô ấy dành cho mình, vị trí của mình trong lòng cô ấy.
Điều mà Vệ Nam nghĩ đến chính là cùng sống chết với mình.
Cô ấy không muốn chấp nhận sự thực mình bỏ cô ấy mà đi. Mình yêu cô ấy như thế, làm sao có thể để cô ấy phải chịu đựng nỗi khổ đau ấy được?
Lục Song thấy tim mình đập thình thịch, anh dang rộng hai tay ôm Vệ Nam vào lòng, cảm giác cô ấy đang run lên vì sợ hãi. Lục Song thở dài, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô ấy.
“Vệ Nam, em yên tâm, anh sẽ không để mình xảy ra chuyện, anh sẽ giữ cái mạng này để bảo vệ em”. Lục Song siết chặt tay, ghé sát vào tai cô ấy, dịu dàng nói: “Sau này anh sẽ không đi đua xe nữa, anh sẽ đến trường học lái xe, được không?”
Vệ Nam gật đầu, ôm anh thật chặt, một lúc lâu sau cô mới nói: “Em đã hứa với anh trở về an toàn, em không nuốt lời. Vì vậy anh cũng phải giữ lời hứa, không được nuốt lời”.
Cô dụi đầu vào lòng Lục Song, nước mắt chảy xuống áo anh. Vì miệng Vệ Nam áp sát vào ngực Lục Song nên khi nghe cô nói anh cũng thấy tim mình run theo. Lục Song không nói gì, chỉ nâng mặt Vệ Nam lên rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của cô ấy.
Dường như muốn làm tiêu tan nỗi bất an trong lòng cô ấy, dường như muốn nói thay cho lời hứa “sẽ không nuốt lời”, nụ hôn của Lục Song rất dịu dàng và ấm áp, cánh tay siết chặt hơn khiến Vệ Nam cảm thấy khó thở.
Hôn xong, hai người nhìn nhau. Đã lâu rồi không gặp, sự lo lắng và nỗi nhớ mong bỗng chốc trào dâng trong lòng, cả hai không kìm được nỗi xúc động, nhìn nhau rồi lại hôn nhau.
Nụ hôn dịu dàng dần trở nên mãnh liệt hơn, mặt Vệ Nam trắng hồng trông rất đáng yêu.
Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau mãnh liệt như thế. Mấy lần hiếm hoi trước đây Lục Song hôn rất dịu dàng, chỉ hôn rất nhẹ. Còn lúc này lại giống như cơn mưa bão giữa mùa hè khiến Vệ Nam hốt hoảng không biết nên làm thế nào, chỉ biết nắm chặt áo sau lưng anh ấy, các ngón tay nắm thật chặt, để lại những vết nhăn trên áo.
Khi anh ấy nhẹ nhàng đặt mình lên giường, Vệ Nam căng thẳng đến nỗi không thở