
mang các ngài đến đây.”
Nãy giờ ngồi im trong một góc, Huyền Ngọc im thin thít ngỡ ngàng, nói thực ra cô không tin những lời tên người Nhật này ba hoa khoác lác, len lén đưa mắt liếc nhìn hai anh, thấy Huyền Thiên giận tái mặt, còn Huyền Tú vẫn bình thản như không.
Cô nhẹ giật lấy tay áo của Huyền Thiên, đáp lại cô là một bàn tay vỗ nhè nhẹ lên mái tóc của cô, ra hiệu cô hãy yên tâm.
Triệt Nhất vẫn bình thản bồi thêm một câu, “Hay là Thiên Tổng xem qua tư liệu này trước đi rồi hẳng nói.”
Nhướng mày ra hiệu cho nhân viên mang theo phần văn kiện đến trước mặt của anh, Huyền Thiên lướt sơ qua, anh tái mặt, bên trong ngoài những chứng cứ chứng minh thân thế của Huyền Ngọc, ngay cả giấy giám định AND cũng đã có, và còn…. Một số chứng cớ phạm tội của hai anh.
Anh đưa mắt nhìn Huyền Tú, nhưng dường như Huyền Tú đã biết trước chuyện này, trông anh vẫn thản nhiên, : : “Ngài Sơn Bản định dọa chúng tôi sao? Đã là người trong thế giới kinh doanh này, tay ai mà không nhuốm chút bẩn thỉu chứ? Ý tôi muốn hỏi rằng Sơn Bản ngài muốn gì?”
Sơn Bản Triết Nhất hờ hững khoác tay, “Chim có tổ, vật cũng nên quy về cố chủ, Huyền Ngọc không thuộc về người ở đây, gia gia tôi đang mỏi mòn trông tin cô bé.”
Huyền Thiên lạnh giọng: ‘Chỉ bằng chút chứng cớ cỏn con này ư?”
Triệt Nhất cười nhẹ: “Có cỏn con hay không, bản thân của Thiên Tổng và Tú Phó Tổng phải biết hơn ai hết chứ? Vả lại, chút ‘cỏn con’ này của tôi cũng đủ để hai người khuynh gia bại sản, còn có thể ngồi tù.”
Huyền Ngọc ngỡ ngàng nghe đáp án từ phía tên người Nhật mà ban đầu cô vốn có một chút cảm tình này, tán gia bại sản? Ở Tù???? Cô bang hoàng sợ hãi đưa mắt nhìn hai anh trai, Huyền Tú vẫn bình thản như không, khẽ mỉm cười, : “Mục đích của Ngài Sơn Bản đã đưa ra, còn lại là phần quyết định của chúng tôi, như vậy có phải ngài nên để tôi đưa tiểu thư đây về nhà nghỉ ngơi trước chứ?”
Nói xong, anh đứng dậy khẽ cúi người chào với Sơn Bản Triệt Nhất, sau đó xoay người rời đi, chỉ nghe Sơn Bản nhàn nhạt nói với theo một câu: “Không tiễn, nhưng nhẫn nại của tôi chỉ giới hạn ở ba ngày.”
Huyền Thiên lúc này chỉ hừ lạnh một tiếng bước theo hai anh em ra ngoài. Ra đến xe, một trận trầm mặc đáng sợ diễn ra bên trong xe, Huyền Tú không lái xe mà để tài xế lái, hai anh em bước vào ghế sau đều choàng tay ôm Huyền Ngọc thật chặt, lúc này Huyền Tú mới lên tiếng: “Thực ra,mấy chứng cứ đó chẳng ảnh hưởng chút nào đến tụi anh, anh chỉ lo mấy cái chứng nhận kia thôi, bởi vì lệnh của đại ca nên tụi anh không thể công khai thân phận của em, nhưng…”
Đột nhiên Huyền Tú ngập ngừng, Huyền Ngọc tiếp lời: “Theo ý của anh là, mấy cái giám định đó là thật, còn sự thật gì mà em chưa biết nữa, các anh hãy nói luôn, đừng giấu em nữa.”
Giọng Huyền Ngọc thật kiên quyết, nghiêm túc, làm Huyền Thiên và Tú đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc Thiên gật đầu đồng ý, thế là hai anh kể lại câu chuyện xưa mà mới gần đây các anh mới biết được bao gồm cả thân thế cô.
Thật lạ lùng, Huyền Ngọc tiếp nhận câu chuyện một cách thật nhẹ nhàng, cô hỏi: “Như thế, Sơn Bản Triệt Nhất là anh trai khác mẹ với em à?”
Khi Huyền Ngọc đến quán kem thì đã thấy Sơn Bản Triệt Nhất đã đứng đợi sẵn ở cửa. Cô e dè nhìn gương mặt tươi cười của anh ta.
Triệt Nhất làm như không thấy vẻ xa cách e dè của cô, Anh bước đến đón hai cô gái đến gần mình, rất lịch sự mở cửa cho hai cô đi vào bên trong.
Khi đã yên ổn ngồi xuống , Huyền Ngọc mới bắt đầu hắng giọng định lên tiếng nhưng Anh ta đã cắt ngang. ” Em không cảm thấy khát à, em và bạn của em uống gì?”
Huyền Ngọc nóng nảy định lên tiếng, nhưng Tuyết Cần đã ra hiệu cho cô, cô thấy thế mới gọi ly kem socola còn Tuyết Cần thì ly kem vani
Khi phục vụ bưng ra, Anh nhàn nhã uống cà phê, nhìn chăm chú vào cô gái mà Anh đã mong đã đợi mười mấy năm qua, trứơc kia, có lẽ Anh còn quá nhỏ Anh không dám vượt qua quyền lực của ông nhưng nay, Anh đã là người nắm giữ tất cả: Một bang phái lớn ơ Nhật Bản, một tập đoàn hùng hậu với thế lực trải dài khắp Châu Âu, Anh quyết định tranh thủ cho hạnh Phúc của mình. Anh sẽ không bao giờ để cho cô phải rời xa Anh lần nữa. Dù rằng trời có sập xuống, dù rằng Anh biết chuyện của hai người bọn họ trái với luân thường đạo lí, nhưng Anh bất chấp tất cả, anh nhất định phải mang hạnh phúc về cho bản thân, Anh không thể giống như người cha nhu nhược của Anh để vuột đi hạnh phúc của cả đời mình.
Hai cô lặng lẽ sắp xếp lại những ý nghĩ trong đầu, lúc này Huyền Ngọc mới bạo gan lên tiếng:
“Ngài Sơn Bản….”
“Triệt Nhất.”
Huyền Ngọc ngơ ngác chưa kịp hiểu rõ ý của anh ta, anh ta chồm người tới trước cười bí hiểm,
“Gọi Anh là Triệt Nhất rồi chúng ta sẽ bàn tiếp.”
Hơi bị bất ngờ, cô không quá có thói quen về việc nói chuyện với người xa lạ như Anh lại xưng hô thân mật như thế, cô lại đưa mắt nhìn Tuyết Cần. Tuyết Cần khe khẽ gật đầu ý bảo cô cứ kiên nhẫn làm theo lời của Anh ta.
Cô hắng giọng
“Tôi muốn hỏi Anh 1 chuyện….”
Triệt Nhất nhàn nhã nhìn cô cười khuyến khích:” Em cứ nói.”
Nhìn thấy nụ cười tươi vô hại đó, làm cho Huyền Ngọc như được tiếp thêm can