
i điều này không phải vô ích sao, ta tốt nghiệp được một năm a, vì vậy ta hàm hồ nói: “Hai nghìn lẻ tám năm trước tốt nghiệp…”
Một giây, trọn bàn người đều đông lạnh…
Ta 囧, ta kỳ thực là muốn nói năm hai nghìn linh tám tốt nghiệp, lại muốn nói năm trước thì kết khóa…
Giữa lúc một đám người vẫn còn hoá đá thì, phía sau ta đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ: “A, Phương tiểu thư thực sự là lợi hại, là học trò Khổng Tử sao?”
-_-
Vừa quay đầu lại, quả nhiên là Lâm Nhiên cầm ly rượu đứng ở sau lưng ta cười đến môi hồng răng trắng.
Vừa nhìn đại BOSS tới, mọi người lập tức nâng ly kính rượu, hắn lại đứng ở nơi đó không nhanh không chậm nói: “Muốn tôi uống rượu, trước tiên phải xem Phương Nam có đồng ý hay không a.”
Tay ta run run, móng heo đang gắp rớt bịch trên mặt đất. Thế nhưng nhìn quần chúng phóng tới một rừng ánh mắt bén ngọt như dao, ta không thể quay đầu lại, trong lòng vạn phần đau khổ.
Chị Lý cực độ nghi hoặc mở miệng: “Này. . . Lâm tổng cùng Tiểu Phương là quan hệ gì a?”
Một đám người ngừng thở chăm chú nhìn Lâm Nhiên, hắn thế nhưng lại hé miệng mỉm cười: “Cũng không có quan hệ gì, chỉ là hai ngày trước mới gặp qua cha mẹ mà thôi.”
Cái gì gọi là sét đánh ngang tai, cái gì lại bảo là vạn vật tĩnh mịch, hết thảy âm thanh đều ngừng lại! Hai chuyện nguyên bản cực kì mâu thuẫn nhưng lúc này đây lại thống nhất đến kì lạ! Ta phảng phất thấy trên bàn cơm tĩnh lặng, trần nhà đột nhiên hé ra một lỗ thủng, sau đó vô số đạo thiên lôi mang theo tiếng sấm ầm ầm bổ vào từng người, từng người trong bàn!
Ta ôm ngực, nhìn Lâm Nhiên cười đến âm hiểm, run rẩy vươn tay: “Anh anh anh anh anh. . .”
Nửa ngày nói không nên lời. Ta choáng! Ta chỉ biết hắn sẽ không khinh địch như vậy mà buông tha ta!
Ngày đó ta chạy nước rút trăm mét nhảy tót lên xe hắn, nhìn khuôn mặt hắn vặn vẹo quỷ dị không gì sánh bằng ta thực sự rất “high”. Thế nhưng ngay lúc ta đương đắc ý vênh váo, đột nhiên phía sau truyền đến một câu: “A Nhiên, vị này là ai vậy?”
Ta cứng ngắc quay đầu lại, chỉ thấy trên ghế sau xe, một đôi vợ chồng thoạt nhìn thực rất uy phong, rất thượng lưu nhìn ta mắt to trừng mắt nhỏ.
“Cháu, cháu là. . .” Nhìn bọn họ ngũ quan cùng Lâm Nhiên cực kỳ tương tự, chỉ số thông minh có thấp cỡ mấy cũng biết đây là cha mẹ của hắn, ta lắp bắp không biết nói cái gì cho phải.
Nhị lão vốn vẻ mặt nghiêm túc trừng mắt ta, mà tên Lâm Nhiên kia thấy ta nói không nên lời cũng bảo trì trầm mặc, vị phu nhân đột nhiên vỗ đùi kinh hỉ nói: “Ai nha, A Nhiên con có bạn gái sao lại không dẫn về cho chúng ta xem mặt a! Tuy rằng nói… vị tiểu thư này có vẻ kém xa với mẫu con dâu trong tưởng tượng của chúng ta… Khụ khụ, cái kia, con nếu như chịu nói sớm không phải là tốt rồi sao, mẹ với ba con cũng không cần nôn nóng như vậy…” Sau đó bắt đầu phóng cho ta một nụ cười nhiệt tình không gì sánh được, “Tiểu thư, quý danh của cô là gì a?”
“Cháu họ Phương. . . Ách, cháu không phải. . .”
“Ai nha Tiểu Phương a, cháu sau này phải quản A Nhiên cho nghiêm vào, đừng cho nó uống rượu, không tốt cho sức khỏe a… Được rồi, tụi con dự định lúc nào kết hôn sinh cháu cho mẹ đây?”
= =+
Ta thật không chống đỡ nổi nữa, tùy tiện tìm một cái cớ để xuống xe, lúc đóng cửa xe, cha mẹ Lâm Nhiên còn nhìn ta cười hiền lành vẫy vẫy tay, mà Lâm Nhiên, cái tên đầu sỏ gây nên tai họa vẫn đeo nụ cười mỉm kiểu Mona Lysa, ung dung ngồi đó, vững chắc tựa núi Thái.
Đây là trong truyền thuyết — “ra mắt cha mẹ” sao! A a a a a a!
Về nhà ta càng nghĩ càng mất mặt, chuyện này ngay cả An Hảo cũng không nói cho nàng ta biết, không ngờ ở chỗ này bị Lâm Nhiên huỵch toẹt phun ra, lại còn dùng cách nói mập mờ như vậy nữa chứ!
Làm một dân thường nhỏ bé hiển nhiên sẽ nhiễm những thói xấu mang tầm vóc quốc gia, tỷ như đối với chuyện bát quái của soái ca nổi tiếng ta đương nhiên nhiệt tình cực cao a, thế nhưng lần này lại đóng vai nữ diễn viên chính, tại lúc đối mặt ánh mắt ăn thịt người của quần chúng, ta mới biết áp lực rất lớn nha!
==+
Ta hết há miệng lại ngậm vào, muốn giải thích, ai biết được Lâm Nhiên đột nhiên vươn tay lau khóe miệng của ta, dùng thanh âm ôn nhu khiến ta nổi hết da gà nói: “Em xem em, sao lại ăn cũng không cẩn thận như thế…”
“Bịch bịch bịch bịch bịch” thanh âm một loạt khớp hàm rớt xuống đất…
Trong thoáng chốc ta thật giống như con cá vốn sinh trưởng ở vùng nhiệt đới lại bị ném một phát tới bắc cực, lúc nãy còn có thể giãy dụa một phen, Lâm đại tiên nhân một câu thâm tình nện xuống, ta triệt để hi sinh oanh liệt…
Hắn nhưng lại thản nhiên như không nhìn một bàn người hóa thành băng đăng, tự lấy một cái ghế đặt xuống bên cạnh ta: “Không ngại tôi ngồi ở chỗ này chứ?”
Chị Lý vội vàng dùng sức lắc đầu: “Không ngại không ngại, mời Lâm tổng ngồi!”
Hắn ngồi xuống, cả bàn người nhất thời an tĩnh đến rớt một cây kim cũng nghe thấy được. Thấy mọi người hai mặt nhìn nhau không biết làm sao, hắn bình tĩnh cười: “Mọi người sao lại không ăn? Không thể ăn sao? Hay là tôi khiến mọi người cảm thấy bất tiện?”
Lời này vừa nói ra, một loạt tiếng trả l