XtGem Forum catalog
Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325092

Bình chọn: 10.00/10/509 lượt.

đồng ý cho hắn ăn đùi gà, phải

không?

Cổ Thược rất tự nhiên gắp đùi gà bỏ vào bát Chân Lãng,

“Cho anh ăn.” Cúi đầu bới cơm của mình rồi ăn.

Ăn được hai miếng, cô bỗng phát hiện bên cạnh mình rất

yên tĩnh, khi ngẩng đầu, phát hiện bố Chân mẹ Chân, còn có cả bố mẹ mình đang

kinh ngạc trừng mắt nhìn mình, đôi đũa bố Chân dừng trên không trung, vẫn còn

đang gắp một miếng xương sườn, như bị điểm huyệt.

Chân Lãng gắp đùi gà lên, rất thuận mồm cắn một miếng,

bốn vị đại nhân lại lần nữa đồng thời há hốc mồm kinh ngạc, ánh mắt chuyển từ

trên người Chân Lãng đến trên mặt Cổ Thược.

Mẹ Cổ dùng tay chọc bố Cổ, “Lão già, ông nhìn thấy

không? Nha đầu lại đưa thức ăn cho người khác.”

“Nhìn, nhìn thấy.” Bố Cổ có chút mong đợi, “Nha đầu

mười mấy năm không làm chuyện này, cái này quá ly kỳ.”

Cổ Thược ngẩng đầu lên từ trong bát, bị ép giữa ánh

mắt của mọi người, không chút suy nghĩ vươn đũa vào trong bát Chân Lãng cướp

đùi gà về, cắn một miếng thật mạnh, “Vừa rồi không thấy rõ ràng, bây giờ con

ăn.”

Điều này, ngay cả mẹ Chân cũng ngây cả người, “Nha

đầu, đùi gà này Chân Lãng đã ăn rồi.”

Cổ Thược có chút luống cuống, gắp cái đùi gà bị Chân

Lãng cắn một miếng mình gặm một miếng, không biết làm thế nào cho phải, nhìn

bốn đôi mắt như có điều suy nghĩ, cô vô thức vung đũa, chiếc đùi gà kia lại bay

vào bát Chân Lãng, “Cho anh.”

“Ừ.” Chân Lãng như không cảm nhận được cái gì, cắn rất

tự nhiên, ánh mắt bình tĩnh.

“Cái này…” Bố Chân không hổ là đã trên thương trường

nhiều năm, tư thế bình tĩnh của Chân Lãng vừa nhìn đã biết di truyền từ ai, ông

ho nhẹ một tiếng, “Các con gần đây ở bên kia thế nào?”

“Không tệ.” Chân Lãng yên ổn nhàn nhã trả lời, Cổ

Thược vùi đầu ăn cơm, không trả lời.

“Bố cũng nghĩ vậy.” Nụ cười của bố Chân mang theo chút

ý tứ sâu xa, “Trước kia nha đầu chưa bao giờ gắp thức ăn cho người khác, con

cũng chưa bao giờ ăn những thứ người khác đã ăn, mới mấy tháng ngắn ngủi mà đã

khác nhiều.”

“Khụ khụ…” Cổ Thược bị sặc một miếng cơm, che miệng ho

khan, ánh mắt ý thức chuyển về hướng Chân Lãng, “Không a, chúng con nào có khác

gì?”

Nói quá nhanh, cắn một phát vào môi trong của mình, Cổ

Thược đau đớn khẽ hít một hơi, nhe răng nhếch miệng.

Là người, luôn luôn có tật giật mình, giống như Cổ

Thược vậy, luôn cảm thấy ánh mắt bố mẹ mình và bố Chân mẹ Chân rất quái lạ,

thậm chí cô không dám ngẩng đầu nhìn.

Chân Lãng tiếp tục ăn như không có chuyện gì, “Từ nhỏ

không phải bọn con luôn tương thân tương ái thế sao?”

Hai đôi bố mẹ suy nghĩ một chút, đều tự gật đầu.

Che miệng liếm liếm môi, Cổ Thược đau đớn khụt khịt,

vô cùng đáng thương nhìn Chân Lãng ở đối diện, vẻ mặt Chân Lãng không chút thay

đổi, nói cười với bố Cổ mẹ Cổ, không thèm liếc nhìn cô một cái.

Cổ Thược uất ức rút ánh mắt về, từ từ đào cơm, đầu

cũng không ngẩng.

Chân Lãng chết tiệt, Chân Lãng thối, đều tại sao chổi

nhà hắn ngồi đối diện mình, hại cô ăn cơm cũng cắn phải môi…

Vừa nguyển rủa trong lòng, Cổ Thược vừa chọc chọc bát

cơm, giống như đó là mặt của người đối diện, dùng lực lại dùng lực, bỗng nhiên

nghe thấy một câu, “Hộ khẩu của bọn con, mọi người đã xem chưa ạ?”

Cố Thược đứng bật lên, cái ghế phía sau theo đà đổ

xuống, phát ra một tiếng vang lớn, “Chân Lãng, anh…”

Hắn không phải vừa hứa với cô sẽ không nói sao? Sao

lại xoay người bán đứng cô như vậy?

“Nha đầu, con làm gì vậy?” Mẹ Cổ trừng mắt, “Không lễ

phép.”

Cổ Thược phát hiện bố mẹ mình và bố Chân mẹ Chân đang

có vẻ mặt rất kinh ngạc, lời nói vừa đến bên miệng lại phải nuốt ngược lại,

“Con…”

Chân Lãng đưa bát cơm không tới trước mặt cô, “Xới cơm

phải không? Giúp anh xới một bát, cảm ơn.”

Mẹ Cổ cười, “Không cần, con làm việc dì rất yên tâm,

chỉ là chuyển hộ khẩu thôi, có gì phải kiểm tra?”

Tâm hồn đang bay lượn trong không trung mờ mịt của Cổ

Thược lúc này mới nhẹ nhàng trở về, chậm rãi hạ xuống, thừa dịp mọi người không

chú ý liếc hắn một cái, tâm không cam tình không nguyện cầm lấy cái bát của

hắn.

Chuyển hộ khẩu thì chuyển hộ khẩu, cần nói dọa người

như vậy sao?

Nén nhịn xúc động muốn úp bát cơm lên đầu hắn, Cổ

Thược buồn bực tiếp tục đào cơm, yên lặng gắp thức ăn, yên lặng nguyền rủa Chân

Lãng.

Đều tại hắn, nếu không phải tại hắn, cô sẽ không hốt

hoảng như thế, giống như ngọn cỏ vừa thấy gió là lay.

“Đúng rồi, con gái của cô Trương ở phía trước, hôm nọ

mới đưa thiệp mừng cho chị, mời chúng ta tuần sau đi tham dự hôn lễ của con

bé.” Mẹ Cổ vô cùng hâm mộ nói với mẹ Chân ở đối diện.

Mẹ Chân cũng gật đầu, “Đúng vậy nha, tháng trước, con

trai của dì Lý vừa mới sinh cho dì ấy một đứa cháu trai, mập mạp rất đáng yêu.”

“Cả con trai của lão Tôn nữa, hơi xấu xí một chút

nhưng hai ngày trước dẫn bạn gái đi dạo phố, con bé rất xinh đẹp, gọi là Văn

Tĩnh.” Bố Cổ cũng lập tức bàn luận góp vui.

Bố Chân cũng không chịu yếu thế, “Yên tâm, con dâu

chúng ta sau này nhất định xinh đẹp hơn con dâu của lão ấy.”

“Đáng tiếc con gái chúng ta.” Mẹ Cổ lắc đầu thở dài,

“Cũng không biết có ai chịu nhìn không, nhìn cái đức hạnh không ra nam không ra