
an Xảo, cao hơn Nhan Lăng một bậc.
Vẻ mặt Nhan
Xảo ôn nhã, trong mắt mang theo ủy khuất như có như không, lập tức giành được đồng
tình của Nhan Hướng Thái, dùng sức trừng
mắt nhìn Nhan Lăng một cái, Nhan Hướng Thái bỗng dưng thay đổi thái độ cung
kính đối với nam tử bên cạnh nói.
“Tiểu nữ
không tốt, làm cho Tư Đồ công tử chê cười.”
“Hầu gia
khách khí , nhị vị tiểu thư một vị tính tình thẳng thắn, một vị ôn nhu như nước,
Hầu gia thật có phúc khí.”
Giọng nói của
nam tử rất êm tai, giống như dòng suối nhỏ chảy róc rách, trong lời nói lại
khéo léo lấy lòng Nhan Hướng Thái, mọi người nháy mắt đem lực chú ý đều đặt
trên người hắn.
Hắn mặt cẩm
bào xanh thẫm, thắt lưng mang ngọc thủy tinh, khuôn mặt như được điêu khắc tinh
tế, một đôi mắt sáng ngời giống kim cương, trong ánh mắt lộ ra ngạo khí cao quý
không ai bì nổi, bạc môi duyên dáng hồng nhạt có chút giơ lên.
Nhan Lăng
và Nhan Xảo nhìn thấy Tư Đồ Tử Ngôn chốc lát, các loại thần sắc kinh diễm tự
đáy mắt hiện lên, ái mộ chi tâm thản nhiên mà thăng.
“Còn không
mau lại đây chào hỏi Tư Đồ công tử.” Nhan Hướng Thái đối hai nữ nhi vẫy tay một
cái, nói.
Nhan Lăng
và Nhan Xảo thu liễm thần trí, tươi cười khéo léo đối với Tư Đồ Tử Ngôn khẽ cúi
người:“Ra mắt Tư Đồ công tử.”
“Tử Ngôn ra
mắt nhị vị tiểu thư.” Tư Đồ Tử Ngôn tuy rằng cao ngạo, cũng không thất lễ.
Nhan Noãn đứng
ở một bên, dường như không có việc gì đánh giá Tư Đồ Tử Ngôn, tò mò thân phận của
đối phương, ngay cả thân là Vũ Dương hầu Nhan Hướng Thái đều đối đãi có lễ như
thế, có thể thấy được thân phận không nhỏ.
Đang nghĩ
ngợi, lại nghe giọng nói nghi hoặc của Tư Đồ Tử Ngôn :“Vị này là?”
Hỏi đối tượng
không phải người khác, đúng là Nhan Noãn.
Nhan Hướng
Thái theo ánh mắt của Tư Đồ Tử Ngôn nhìn lại, giống như mới gặp Nhan Noãn, vẻ mặt
kinh hỉ:“A, là Noãn nhi đã trở lại, hạ nhân trong phủ càng ngày càng không quy
củ , con trở về cũng không biết thông báo một tiếng.” Bộ dáng của ông dừng ở
trong mắt người ngoài nghiễm nhiên một bộ từ ái.
Nhan Noãn
trong lòng khinh thường hừ lạnh, đứng ở một bên không nhúc nhích, đầu hơi hơi
cúi xuống , làm cho người ta nhìn không tới đáy mắt lóe ra hàn quang của nàng,
chỉ xem là bộ dáng sợ hãi mà không dám ngẩng đầu.
Nhan Hướng
Thái ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn khắp nơi, như là đang tìm cái gì:“A, như
thế nào không thấy Hiền vương đến, hay là vương gia không có cùng con lại mặt?”
Vẻ mặt ông như ‘Ngươi chịu ủy khuất ’, nhưng mà đáy lòng lại ức chế không được
hưng tai nhạc họa*.
(Hưng tai
nhạc họa: vui vẻ khi người gặp nạn)
Nhan Hướng
Thái vừa nói xong , Long Trác Việt phút chốc từ phía sau Nhan Noãn nhảy
ra:“Ngươi là đang tìm ta sao?”
“Quỷ a!”
“A!”
Mấy giọng
nói bén nhọn liên tục vang lên, Nhan Lăng và Nhan Xảo là kịch liệt nhất, khuôn
mặt nhu mì xinh đẹp cũng bởi vì hoảng sợ mà vặn vẹo lên, thân mình không tự chủ
được thối lui về sau, không hẹn mà cùng vươn tay kéo nha hoàn ra che trước người.
Các nàng đối
với Long Trác Việt mặc dù sớm đã nghe thấy, nhưng thật sự tận mắt nhìn thấy, vẫn
làm các nàng kinh hách không phải một chút hai chút.
Long Trác
Việt nghe thấy các nàng kêu có quỷ, cả người liền giống như chim sợ cành cong,
túm cánh tay Nhan Noãn nhảy lên:“A a a a, quỷ, quỷ ở nơi nào, oa ô, người ta sợ
quỷ nhất.”
Tiếng kêu của
hắn so với tiếng gào khóc của Nhan Lăng cùng Nhan Xảo càng thêm thảm thiết, nước
mắt nước mũi hỗn hợp rơi xuống.
Long Trác
Việt kêu gào như vậy, làm cho hai người Nhan Lăng và Nhan Xảo bỗng dưng ngậm miệng
lại, ngây người nhìn Long Trác Việt khóc kinh thiên động địa, sau một lúc lâu mới
hồi phục tinh thần, nghĩ đến chính mình thất thố làm cho Tư Đồ Tử Ngôn nhìn thấy,
vội vàng khẩn trương bày ra bộ dáng nhu nhược.
Nhan Noãn
nhìn Long Trác Việt bên cạnh cả kinh, khóe miệng hơi hơi run rẩy, cố gắng khắc
chế xúc động muốn rít gào, đè thấp giọng nói:“Vương gia, quỷ sẽ không xuất hiện
vào ban ngày.”
Tư Đồ Tử
Ngôn hứng thú nhìn Long Trác Việt, khóe môi nhợt nhạt cong lên lộ một chút ý cười
châm chọc, sau một lúc lâu, mới chắp tay với Long Trác Việt nói:“Tư Đồ Tử Ngôn
tham kiến Hiền vương.”
Long Trác
Việt nghe xong Nhan Noãn nói, tiếng khóc quàng quạc ngừng lại, nước mắt nói thu
là thu, vươn tay kéo ống tay áo của Tư Đồ Tử Ngôn, lau nước mắt nước mũi còn
lưu lại trên mặt, lại lấy ống tay áo nắm cái mũi, dùng sức dỗ, sau đó mới học
theo động tác khoát tay:“Thỏ chết, miễn lễ đi.”
Tư Đồ Tử
Ngôn nhìn ống tay áo của mình dính nước mũi nước mắt, mặt tái đi, giống như ăn
phải phân, mặt run rẩy, ghê tởm đến muốn ói.
Ngốc tử chết
tiệt này, thế nhưng lấy ống tay áo của hắn lau nước mũi, bẩn chết.
Còn một câu
“Thỏ chết”, là ý gì.
“Phốc……”
Nhan Noãn không nhịn cười ra tiếng, nếu không phải phải dịu dàng một chút, nàng
sợ sẽ phải quỳ rạp trên mặt đất cười.
Thỏ chết,
ha ha ha ha, thật tài tình.
Tự lúc gả
cho Long Trác Việt tới nay, Nhan Noãn lần đầu tiên cảm thấy tên ngốc này, hắn
cũng có chỗ đáng yêu.
Sắc mặt Tư
Đồ Tử Ngôn âm trầm, che kín rét lạnh trong mắt bên t