
ược Tâm dời đến trước ngực Thanh Hạm, hắn cũng ngẩn người, thì ra sờ ngực nữ tử có cảm giác như vậy, chẳng trách mấy tên sắc lang thường hay giả vờ vô tình muốn chạm vào ngực hắn. Hắn thấy vẻ mặt Thanh Hạm ngây ngốc, liền đứng dậy, nói với hai đại hán kia: "Da non thịt mềm thế này mà để làm mồi cho cá kể cũng hơi đáng tiếc, ném hắn ta xuống chuồng heo dưới chân núi phía Nam đi." Lời của nàng vẫn vân đạm phong khinh như trước, êm tai như suối, nhưng nội dung thì khiến Thanh Hạm tức đến hỏng người. Lúc bàn tay của Lăng Nhược Tâm chạm vào ngực Thanh Hạm, đầu óc nàng hoàn toàn bãi công, khi bị hắn sờ mặt, nàng vẫn cảm thấy không sao, dù gì cũng đều là nữ tử, cũng chẳng thiệt thòi gì, nhưng hành động sau đó của hắn thật sự khiến nàng có chút không kiềm chế được. Nàng nghĩ đến nửa ngày cũng không ra, bị người ta sờ mặt là chiếm tiện nghi, vậy bị sợ ngực thì là gì? Sàm sỡ? Nhưng mà nam nhân sờ nữ nhân mới tính là sàm sỡ chứ, nữ nhân sờ nữ nhân thì tính làm sao? Đôi mắt Thanh Hạm cũng mất đi vẻ linh động lúc trước, si si ngốc ngốc mà đứng lên.
Đang lúc Thanh Hạm còn mơ mơ hồ hồ nghĩ ngợi thì nghe thấy hắn bảo ném mình vào chuồng heo, sự thẹn thùng, phẫn nộ trong phút chốc biến thành cuồng nộ, nữ nhân này thần kinh à? Vừa sờ soạng ngực nàng xong lại sai ném nàng vào chuồng heo, cái trò quỷ gì thế này! Thanh Hạm vừa nghĩ đến chuồng heo và mùi hôi thối ở đó là đã muốn nôn rồi, thế mà giờ nàng ta lại còn định ném nàng vào ngủ với heo! Thà đi làm mồi cho cá còn hơn!
Thanh Hạm trợn trừng hai mắt tỏ vẻ kháng nghị, Lăng Nhược Tâm nhìn thấy, lại cười cực kỳ dịu dàng với nàng, nụ cười kia, dịu dàng lắm, dịu dàng đến tột cùng, nhưng lúc này Thanh Hạm nhìn, thì chỉ cảm thấy đó là nụ cười đáng sợ nhất trên thế gian này. Nàng đã trải nghiệm qua giọng nói dịu dàng mềm mại của nàng ta, đương nhiên cũng hiểu, đằng sau nụ cười này là cả một trời sát khí. Nàng ta cười càng dịu dàng, thì sát khí càng nặng nề hơn, âm thầm tính kế cũng càng nhiều hơn. Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên nàng thấy hối hận với hành động của mình, dường như nàng đã chọc vào người không nên chọc rồi.
Chỉ là, trên đời này, không có chỗ cho sự hối hận!
Thanh Hạm cố gắng suy nghĩ xem rốt cuộc hắn là loại người nào mà lại có thủ pháp điểm huyệt quái dị như vậy? Vấn đề là, tuy nàng thông minh, nhưng kinh nghiệm giang hồ lại cực ít, làm sao có thể đoán ra được thân phận của hắn? Nàng bị hắn dọa đến mức quên sạch cả chuyện miếng ngọc bội, di vật của mẹ nàng. Trong lòng Thanh Hạm lúc này, có tức giận, có uất ức, có cả sự buồn phiền, không chịu thua. Nàng tự nói với mình, món nợ này, nàng nhất định sẽ tính toán với nữ nhân ác độc kia! Những gì hôm nay nàng ta gây ra với nàng, nàng quyết sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời!
Lăng Nhược Tâm nhìn Thanh Hạm từ ấm ức chuyển thành phẫn nộ, từ phẫn nộ lại chuyển sang hoảng sợ, rồi từ hoảng sợ lại chuyển thành phẫn nộ đến cùng cực, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc kia cực kỳ phong phú, chỉ có điều, những việc nàng làm khiến hắn cực kỳ chán ghét, nếu không phải vì biết nàng là con gái của Đoàn thúc thúc, thì hôm nay nàng chết chắc rồi! Nhưng mà, bàn tay của hắn vừa sờ qua ngực nàng kia, sao lại cứ có cảm giác là lạ, chính hắn cũng không thể hiểu rõ ràng là chuyện gì xảy ra.
Lăng Nhược Tâm còn đang buồn phiền vì bảo vật tổ truyền bị mất trộm, dù sao cũng đã dự định sẽ ra oai phủ đầu Thanh Hạm, nên hắn cũng lười phải tìm hiểu rõ ràng xem cảm giác là lạ trên tay kia là thế nào, chỉ phất tay áo, ý bảo hai tên đại hán đem nàng đi ném vào chuồng heo đi.
Thanh Hạm cực kỳ bi ai khi thấy ngày hôm nay mình như cá nằm trên thớt, mặc cho người ta chà đạp!
Hai tên đại hán kia vác Thanh Hạm đi được chừng một dặm, tên đang vác nàng trên lưng nói: "Hôm nay Đại tiểu thư hơi lạ nhỉ, bình thường mấy tên có ý đồ xấu với Đại tiểu thư như thế này, chắc chắn sẽ bị ném đi làm mồi cho cá rồi, thế mà hôm nay tên này chỉ bị ném vào chuồng heo. Tiểu tử này đúng là mệnh lớn mà!" Thanh Hạm nghe mà bực mình vô cùng, ý của hắn ta là ném Thanh Hạm vào chuồng heo đã là sự nhân từ của Đại tiểu thư kia rồi đấy à!
Gã kia nói: "Đúng vậy! Thật sự là rất kỳ quái. Nhưng mà, tính tình Đại tiểu thư từ trước đến nay vốn cũng cổ quái, có lẽ ban nãy nàng thấy tiểu tử này nhân khuông cẩu dạng (bề ngoài có vẻ đĩnh đạc chính phái, nhưng nội tâm đê tiện hạ lưu), nghĩ đến cha mẹ hắn nuôi hắn lớn cũng không dễ dàng gì, nên nổi thiện tâm thả cho hắn một con đường sống." Thanh Hạm nghe xong chỉ muốn đánh người, con bà nó chứ, ngươi mới là đồ nhân khuông cẩu dạng. Nàng mà nói được, thì khẳng định là giờ sẽ chửi ầm lên mất. Nàng cố gắng liếc mắt, muốn nhìn rõ mặt mũi tên kia, chờ lần sau trả thù Đại tiểu thư của bọn họ, sẽ tính sổ với họ luôn. Nhưng mà, nàng bị người ta vác trên vai, làm sao có thể nhìn được mặt mũi của họ?
Người đang vác Thanh Hạm nói: "Tâm ý của Đại tiểu thư làm gì có ai hiểu thấu được, ngươi nghĩ mà xem, một nữ nhân như nàng mà có thể xử lý tất cả mọi chuyện to nhỏ trong sơn trang, thì tâm tư và thủ đoạn không thể so sánh với người thường được.