
do cô rời nhà trốn đi thật sự là vì muốn thoát khỏi thế giới
của anh sao...
"Hai năm nay chúng tôi cùng giường chung gối,
nhưng lại không có xảy ra quan hệ gì." Na Tịch Thịnh Duệ lẳng lặng nói,
cầm tách trà đã lạnh nhấp một ngụm, vị chua sót liền giống như tim của
anh ta, là tương tự như vậy.
Hắc Viêm Triệt lại sửng sốt, hơi kinh ngạc nhìn anh ta.
"Tốt lắm, về căn bản chuyện đã xảy ra trong hai năm tôi đều đã nói với anh,
nếu anh muốn nghe kỹ càng, liền tìm vợ của mình về sau đó từ từ hỏi cô
ấy đi, dù sao thời gian hai năm nói dài cũng không dài lắm nói ngắn cũng không ngắn lắm, tôi không thể nói được hết chuyện đã xảy mỗi ngày cho
anh, mình mất đi thời gian thì tự mình đi tìm về, nếu không muốn mất đi
nhiều thì nên học nắm chắc, đừng nói gặp lại, anh là tên khốn làm người
ta oán hận." Na Tịch Thịnh Duệ đứng lên đi ra ngoài cửa.
"Cảm ơn." Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng cô đơn của anh ta, nhẹ giọng nói.
Na Tịch Thịnh Duệ cứng đờ, hơi không được tự nhiên.
"Không cần nói lời cảm ơn, nếu cô ấy có một chút tình cảm với tôi, tôi cũng sẽ không quyết định nhưt thế, tôi chỉ có thể nói, anh là tên khốn may
mắn."
Hắc Viêm Triệt không có tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta.
Đột nhiên Na Tịch Thịnh Duệ đi ngược trở lại, đánh một quyền vào trên mặt
của anh, xụ mặt chỉ chỉ dấu ngón tay trên cần cổ mình lạnh giọng
nói "Dám bóp tôi, một quyền này có lợi cho anh quá rồi."
Hắc
Viêm Triệt bị anh ta đánh một quyền không chút lưu tình làm cho lui về
sau mấy bước, vươn tay lau máu tươi chảy ra ở khóe miệng, vẫn không nhúc nhích và tức giận.
Na Tịch Thịnh Duệ hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Hắc Viêm Triệt cầm lấy tấm ảnh trong tay đặt ở ngực, kéo khóe miệng lên. Edit : babynhox
Viên Cổn Cổn mở to mắt, mơ màng nhìn xung quanh, trời đã sáng... Chỉ
thấy cô nhẹ nhàng thở ra ngồi dậy lau mồ hôi lạnh trên trán, làm sao có
thể mơ thấy anh chứ, đối với cô mà nói, mặc kệ là trước kia giữa bọn họ
có quan hệ gì, thì bây giờ anh cũng chỉ là một người xa lạ vừa gặp ngày
hôm qua mà thôi, vì sao ở trong mơ đều là anh, đối với cô thì anh có sức ảnh hưởng lớn như vậy sao? Nhìn nhìn bảo bối ngủ say ở bên cạnh, không
nhịn được hôn nhẹ lên trên má non mềm của cậu, tóc trắng mắt tím, thì ra là di truyền từ người đàn ông kia, ngay cả tính cách cũng rất giống
nhau, đều xấu như vậy...
Nhà ăn
"Bảo bối đến đây, mẹ làm cơm nắm con thích ăn nhất, ăn nhiều một chút,
con xem con gầy thành như vậy, rất khó coi." Đũa của Bàng Đô Đô không
ngừng gắp đồ ăn vào trong bát cơm của Viên Cổn Cổn.
"Cảm ơn mẹ." Viên Cổn Cổn cười cười, ngoan ngoãn bắt đầu ăn, thỉnh thoảng còn liếc trộm Viên Tịnh Lưu ngồi ở bên cạnh.
Viên Tịnh Lưu thấy vẻ mặt như trộm của cô, đứng dậy rót một ly sữa
chocolate để ở trước mặt cô, nhàn nhạt nói "Cha không có giận con, con
không cần như vậy, nhìn như một cô bé ngu ngốc."
Viên Cổn Cổn bị ông nói trúng, mặt đỏ cúi đầu ăn nhanh.
Viên Tịnh Lưu buồn cười lắc đầu tiếp tục chậm rãi ăn bữa sáng.
Viên Cổn Cổn ăn được một nửa đột nhiên nhỏ giọng hỏi "Anh Duệ đâu? Còn chưa thức dậy sao?"
"Cậu ta đi rồi, còn để lại cho con một lá thư." Viên Tịnh Lưu nhấp một ngụm cà phê, trả lời.
Viên Cổn Cổn ngơ ngác xem ông, không nói nên lời.
"Thư để ở trong tủ đầu giường con, cơm nước xong rồi mới cho xem." Viên
Tịnh Lưu gắp một cái cơm nắm để trong chén của cô, giọng điệu lành lạnh
nhưng lại tràn đầy tình thương của cha.
Viên Cổn Cổn mấp máy môi tiếp tục ăn, nhưng mỗi một thứ ăn vào trong miệng đều giống như ăn sáp, làm cô khó có thể nuốt xuống.
(Cổn Cổn, trí nhớ của em ở chỗ anh ta, tương lai của em thì ở trong tay
em, nếu muốn lấy lại trí nhớ đã mất đi thì trở về đến bên cạnh anh ta
chậm rãi tìm kiếm, bởi vì đối với em mà nói, đó là đoạn trí nhớ rất quý
giá, em cũng rất muốn nhớ có phải hay không? Chăm sóc bản thân cho tốt,
tính cách Hách Hách hay cáu kỉnh nhưng cũng không thể theo ý con mọi
chuyện được, như vậy sẽ làm con hư hỏng, có rảnh anh sẽ trở về thăm em,
ngoan ngoãn nghe lời biết không?)
Viên Cổn Cổn cầm thư, từng giọt nước mắt nhỏ lên từng chữ ở rồng bay
phượng múa đó, nước mắt làm bọn nó nhuộm đẫm lòe ra, cầm lấy điện thoại
bấm dãy số quen thuộc, truyền đến là tiếng trống không, Viên Cổn Cổn
ngồi trên giường ngu ngơ nhìn Na Tịch Hách còn đang ngủ say , nước mắt
rơi đầy mặt.
12 giờ trưa.
"Ngày hôm qua tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?" Viên Tịnh Lưu nhìn Hắc Viêm Triệt đột nhiên xuất hiện, nhàn nhạt hỏi.
"Nói rất rõ ràng, con cũng nghe rất rõ ràng, con đến không phải là muốn
ép cô ấy quyết định cái gì, con chỉ là muốn gặp cô ấy, gặp con trai của
chúng con, yêu cầu như vậy cũng không quá đáng chứ." Hắc Viêm Triệt xem
hắn, thiếu bình thường ngạo khí.
Không đợi Viên Tịnh Lưu trả lời, trên lầu liền truyền đến tiếng ầm ầm choang choang còn kèm theo tiếng khóc của Viên Cổn Cổn.
Gần như là cùng một lúc, Hắc Viêm Triệt và Viên Tịnh Lưu chạy lên lầu,
sốt ruột mở cửa phòng ngủ của cô ra, chỉ thấy vẻ mặt cô đầy nước mắt,
luống cuống đứng ở góc, mà tất cả vật dụng đều trôi nổi va chạm nhau ở