
gỡ bạn trai, anh đã nói, em vốn không hiểu, trong nhà có một thành viên
tàn tật , sẽ là tình cảnh như thế nào chứ. . . . . . Em cũng biết vì sao anh nói như vậy chứ?”
Triều Lộ bị lời nói ưu thương hiếm thấy của anh khiến cho xúc động. Ánh mắt ngơ ngẩn bất an của cô rơi vào ánh mắt của anh.
Anh khép lại ánh mắt của mình, hít một hơi thật sâu, nói: “Bởi vì anh có một đứa con gái bị tàn tật.”
Cô đột nhiên bị một sự thật như vậy làm cho lờ mờ rồi. Còn không kịp
phản ứng, liền mắt thấy Phương Uẩn Châu đã đi xuống bậc thang.
Phương Uẩn Châu từng đề cập đến một đoạn hôn nhân thất bại ngắn ngủi, nhưng trước đó, anh chưa từng đề cập đến, anh có một đứa con gái bị tàn tật.
Cuộc đời thì ra có nhiều bất hạnh như vậy, cho dù là giống như Phương Uẩn Châu, bề ngoài muốn gió được gió muốn mưa được mưa là đứa con được
trời cao sủng ái, vậy mà cũng không có người ngoài nào có thể hiểu được
sự bất đắc dĩ này.
Cô có một chút thấu hiểu, vì sao Phương Uẩn Châu lại có thái độ phản
đối kiên quyết như vậy đối với việc cô cùng Chử Vân Hành qua lại. Có lẽ, chân tướng cũng như anh nói, cũng không phải xuất phát từ trong lòng,
mà là thân là một bạn cũ như anh, xuất phát từ chân tâm không thể nào
đồng ý nhìn thấy tương lai không tốt của cô cùng một người tàn tật. Anh
không nhắc đến việc đứa con gái của mình tàn tật nghiêm trọng như thế
nào, nhưng mà, không thể nào có chút hoài nghi, đối với việc anh đã niếm trải sự chua xót trong lòng khi trong gia đình có một thành viên bị tàn tật. Vì vậy, anh mới càng kiên quyết không tín nhiệm Chử Vân Hành—— một người thân thể tàn tật lại có thể mang đến hạnh phúc cho cô.
Nhưng mà, Chử Vân Hành không phải là người bình thường. Cái mà anh
cho cô, so sánh với bất kì người nào cũng đều hoàn mỹ hơn nhiều. Điểm
này, người khác có lẽ rất khó có thể hiểu, nhưng như vậy thì như thế
nào? Ở trong thế giới tình cảm, cô mới là người cho anh biết kết quả
người cô lựa chọn duy nhất.
—— Anh là người có số điểm cao nhất.
Triều Lộ quay trở lại phòng của mẹ mình, thấy Chử Vân Hành dùng tay phải của mình để xoa bóp cho Hạ Nhụy Lan.
Cô bỏ qua những lời nói của Phương Uẩn Châu khiến cho cô cảm thấy
rung động kia, đi về phía đầu giường của bà, ngồi chồm hổm nâng quai
hàm, nghiêng đầu trêu ghẹo Chử Vân Hành: “Anh rốt cuộc có thể hay không
đây? Thắt lưng mẹ em vừa mới bị thương, đứng ấn khiến nó hỏng luôn đấy
nha.”
Chử Vân Hành cười cười, còn chưa kịp nói chuyện liền bị Hạ Nhụy Lan
cướp lời: “Tiểu Chử ấn thật thoải mái, mẹ xem, ít nhất so với con còn
mạnh hơn.”
“Ôi mẹ, Vân Hành chỉ còn lại một cánh tay thôi, vậy mà mẹ cũng nhẫn
tâm bóc lột anh ấy. Một chút nữa anh còn phải chống gậy đi xuống lầu
nha.” Triều Lộ làm nũng nói.
“Nhìn đi, lời thật lòng của con không phải vậy đúng không?” Hạ Nhụy
Lan vui tươi hớn hở chỉ chỉ vào Chử Vân Hành, “Thì ra là không phải lo
cho mẹ bị thương, mà là đau lòng vì con.”
Triều Lộ mỗi tay cầm một tay của từng người, nắm tay Chử Vân Hành
cùng tay mẹ, cười nói: “Hai người chính là hai người quan trọng nhất
trong lòng con, con đều đau lòng.”
Hạ Nhụy Lan nhìn cô thật sau một cái, lại đem ánh mắt rơi lên trên
người Chử Vân Hành, bà hơi ngồi thẳng lưng, giọng nói trở nên có chút
nghiêm túc, mở miệng nói: “Tiểu Chử, hoặc là, dì giống như Triều Lộ, gọi tên của con —— Vân Hành. Như vậy sẽ thân thiết hơn một chút. Vân Hành,
lúc dì vừa tới nhà con, con mới vừa lên nghiên cứu sinh, lần đầu tiên dì nhìn thấy con, đã cảm thấy trên đời này làm sao lại có một đứa con vừa
tài giỏi vừa hiểu biết như vậy. Một chớp mắt, con đã hơn ba mươi tuổi
rồi. Đó là việc dì không bao giờ nghĩ đến, con cùng con gái của dì sẽ
phát triển thành mối quan hệ gì. Bởi vì con là một người quá xuất sắc,
rất có tài, cho nên dì không nghĩ tới. Hơn nữa rất nhanh con lại có bạn
gái của mình. . . . . . Ai, nhìn xem dì đang nói cái gì.”
Triều Lộ lạnh nhạt nói: “Mẹ, không có chuyện gì, chuyện bạn gái của anh ấy, con cũng biết.”
Chử Vân Hành nói: “Dì, không bao lâu sau khi dì đến, con liền gặp tai nạn xe cộ, mấy năm kia, phiền toái dì rồi. Hiện tại thân thể của con
như vậy, khó có được dì không chê bai con, một lòng tác hợp con với
Triều Lộ, trong lòng của con thật sự có lời cảm động nói không thành
lời. Đừng bảo là con hiện tại, ngay cả lúc trước xảy ra tai nạn có một
cô gái tốt như Triều Lộ, tất cả đều là phúc khí lớn của con. Con không
dám nói rằng, nếu để Triều Lộ đi theo con, sẽ không có nửa điểm ủy
khuất, sự thật là, cô ấy là một người tốt như vậy, vốn không nên kết hôn cùng với một người tàn tật như con, đi theo con, ủy khuất nhất định sẽ
có, cho dù nơi đâu cũng khó mà tránh khỏi. Con chỉ có thể dùng hết khả
năng, để làm một chuyện —— chính là để cho Triều Lộ cảm thấy hạnh phúc
gấp ngàn lần so với lúc cô ấy phải chịu sự ủy khuất.”
Hạ Nhụy Lan trầm ngâm nói: “Có đôi khi, làm mẹ cũng có những phút
không yên lòng. Mới vừa rồi mà nói, không dối gạt các con, dì cũng không sợ làm cho con cảm thấy buồn, đã từng có lúc, trong đầu của dì toát ra
một ý niệm, dì không yên tâm giao Tri