
Hàng ngày, cứ đến sẩm tối, hình ảnh con phố vàng nằm ở trung tâm thành phố luôn là những dòng người tấp nập, xe cộ nhộn nhịp, đèn đuốc sáng choang, sặc sỡ tựa như dải lụa màu. Chỉ nói đến đám người với những chức vụ cao thấp khác nhau mà người ta thường gọi bằng cái tên chung là “ thành phần tri thức” đang đổ ra từ những tòa nhà cao tầng, trong chốc lát đã bị phân thành nhiều loại. Với những người có địa vị thì đi vào gara để xe, những người có tiền lương hơi khá một chút thì xếp hàng ở khu vực đợi taxi. Còn tầng lớp tiểu viên chức thì hơn phân nửa bọn họ lên tàu điện ngầm hoặc đi về bằng phương tiện giao thông công cộng. Ban ngày, mọi người tuy quần áo đều thẳng thớm như nhau nhưng giờ đây nhìn kỹ đã thấy lộ ra vẻ trễ nải: cà vạt kéo thấp, lớp phấn trang điểm hơi bong khiến nếp nhăn quanh mắt càng trở lên rõ ràng. Mặc dù bọn họ từ trước đến nay vẫn luôn coi trọng vấn đề hình thức nhưng giờ đây cũng không thoát khỏi nanh vuốt của sự mệt mỏi. Cả ngày bọn họ chật vật cố tỏ ra nghiêm trang hoặc tươi cười nhưng giờ phút này đã không thể chống đỡ mà đổ sụp xuống. Con người giống như loài thực vật bị xếp trong phòng điều hòa lâu ngày, bốc hơi nước quá nhiều nhưng lại không được đón nhận ánh nắng mặt trời thừa thãi mà cứ như vậy trở nên phờ phạc, ủ rũ.
Đúng 6 giờ tối, giống như mọi khi, Đổng Triều Lộ kiểm tra lần cuối bàn làm việc của mình, sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, cô mặc thêm áo gió và khoác ba lô đi về. Nơi cô làm việc vốn là một công ty chuyên sản xuất đồ gia dụng có Tổng công ty ở Bắc Âu. Công ty này có quy mô rất tầm cỡ với các xưởng sản xuất đặt tại mười mấy quốc gia khác nhau. Công ty của cô so với đại công ty chỉ như anh chàng nhỏ bé đứng trước một sân khấu lớn.
Công việc của Đổng Triều Lộ không có gì để ca thán. Chức vụ nhỏ nên trách nhiệm nhẹ nhàng, công ty lại đang hoạt động hiệu quả, phúc lợi tương đối tốt nên mức lương so với các công ty cùng loại có phần cao gấp đôi. Nhưng quan trọng nhất là cô mới hai mươi lăm tuổi, cơ hội thăng chức vẫn còn khá nhiều.
Đồng Triều Lộ đợi thang máy đi tới rồi len vào. Cô nhàm chán nhìn những con số vô nghĩa đang nhảy từ tầng 18 xuống tầng 1. Cửa thang máy vừa mở, đám người vội vã đi ra cầm theo tấm thẻ ra vào quét lên chiếc máy gác cổng tự động. Sau khi cất tấm thẻ vào túi, cô vô thức đưa tay lên vén tóc, do dự một giây rồi rẽ vào khúc quanh nơi có phòng trang điểm ngay gần đại sảnh.
Thường thì cô hay đi thang máy thẳng xuống dưới tầng hai để đi tàu điện ngầm về nhà. Nhưng tối nay thì khác, cô và cô bạn thân Nhược Chi còn phải tham gia buổi họp lớp phổ thông.
Hình ảnh của cô trong gương còn rất trẻ, làn da tươi tắn cho dù không chút son phấn nhưng nhẵn nhụi láng mịn. Xuất phát từ yêu cầu công việc nên hàng ngày cô chỉ dặm chút son phấn, trang điểm sơ qua cho phải phép. Cô ngắm mình trong gương, nhìn trước ngó sau, ngoài lớp mồ hôi dầu nhàn nhạt trên mặt ra thì mọi thứ đều tạm ổn.
Cô vươn tay khiến vòi nước tự động chảy ra làn nước ấm. Cô đặt túi sang một bên, vốc nước rửa mặt. Sau khi dùng khăn giấy lau lớp nước li ti còn đọng lại trên mặt, cô có cảm giác tinh thần đã trở nên sảng khoái hơn nhiều.
Cô không trang điểm mà chỉ dùng ít kem dưỡng thoa lên mặt sau đó rời khỏi phòng hoá trang. Mới đi được vài bước thì di động đổ chuông. Cô vừa a lô thì tiếng Nhược Chi trong điện thoại đã vang lên:
“ Cậu đang ở đâu đấy?”.
“ Thế còn cậu đang ở đâu?”. Cô hỏi lại.
“ Mình đang đứng ở cổng chính, cậu ra khỏi cửa là thấy ngay. Cậu nhìn thấy xe của mình chưa?”.
Quả nhiên, Triều Lộ vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy ngay Nhược Chi đang ngồi trong chiếc Mazda. Cô vừa cười vừa mở cửa xe ngồi xuống.
Hôm nay Nhược Chi mặc bộ váy âu phục màu trắng, kết hợp với đôi khuyên tai ngọc trai lấp ló sau những lọn tóc xoăn màu nâu trẻ trung, càng tôn thêm vẻ ngoài nhỏ nhắn như búp bê ngoại quốc, sang trọng và đáng yêu. Nếu không để ý ngón tay áp út đeo chiếc nhẫn kim cương một carat, mọi người căn bản sẽ không nghĩ rằng cô đã là mẹ của một đứa trẻ bốn tuổi.
Nhược Chi vừa lái xe vừa hỏi: “ Sao cậu lại trang điểm không ra làm sao thế này?”.
Triều Lộ trả lời: “ Mình chỉ là một viên chức quèn, phô trương quá sẽ thành khoe khoang, trong khi thực lực kinh tế lại không có. May mà thu nhập của mình cũng khá, có đi ra ngoài cũng không đến nỗi mất mặt”.
Nhược Chi tỏ ý trách móc: “ Cậu không phải không biết, lớp chúng mình, bọn họ…”.
Triều Lộ cười nói: “ Cậu đấy. Mình đã nói từ lâu rồi, thời sinh viên đã không vun vén kết giao với bạn học, giờ tỏ ra thân mật với bọn họ được sao? Không lẽ bọn mình phải vun đắp thứ tình cảm sâu sắc ấy để có được cái gì đó? Cậu thì chỉ thích đi xem náo nhiệt”.
“ Cậu nói đúng, mình rất muốn đi nhưng cậu có biết vì sao mình lại muốn đi không? “ Nhược Chi vừa bẻ lái chuyển hướng một cách nhuần nhuyễn vừa nói chuyện, cô bổ sung câu nói bằng giọng trầm bổng: “ Mình muốn đi để xem cảm giác chiến đấu như thế nào. Mình muốn thấy những kẻ đã từng khinh thường mình sẽ phải đứng một bên mà uất hận, ước ao và đố kỵ ra sao”.
Triều Lộ lên tiếng: “ Thế mới nói, cậu