Nửa Kiếp Hồng Nhan Một Kiếp Du Ca

Nửa Kiếp Hồng Nhan Một Kiếp Du Ca

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322042

Bình chọn: 8.00/10/204 lượt.

u nào chiêu nấy có khí thế bức người. Tần Phong chỉ phòng thủ chứ không tấn công, rất nhiều lần suýt trúng phải đòn hiểm của Thu Nhất Lôi, may mà y là Tần Phong, nếu không thì có chết mười lần cũng không đủ.

Nghe Đường Kiệt hỏi thế, nhất thời Mạc Tình không biết phải trả lời thế nào. “Có lẽ là thế.”

“Phu nhân xem rất chăm chú, không biết có hiểu hay không?”

“…” Nàng nhìn sang Đường Kiệt, vẻ mặt của hắn thâm sâu khó lường, ánh mắt rất sắc sảo.

“Lạc phu nhân cảm thấy ai sẽ thắng trong trận tỷ thí này?”

Nàng nghĩ ngợi một chút rồi trả lời: “Theo ta thấy thì Thu chưởng môn đã chiếm thế thượng phong, Tần Phong hoàn toàn không có sức mà chống lại nữa.”

Lạc Vũ Minh tiếp lời vì không đồng ý: “Thu Nhất Lôi đã đấu mấy chục trận, tiêu phí khá nhiều thể lực. Kế đợi kẻ địch tiêu hao hết sức rồi mới tấn công này của Tần Phong rất hay, ra tay chưa đầy ba mươi chiêu sẽ nắm chắc phần thắng.”

Đường Kiệt nói: “Chiêu ngồi đợi người khác tiêu hao thể lực này ai mà chẳng biết dùng, vấn đề là phải xem ai nhẫn nhịn được tới cùng mà thôi.”

Mạc Tình không xem nữa. Nói thật thì trận tỷ thí này cũng chẳng có gì đáng để hồi hộp theo dõi cả.

Tần Phong sớmđã hiểu rõ từng chiêu thức của Thu Nhất Lôi, chỉ cần Thu Nhất Lôi sử dụng chiêu thức ấy thêm lần nữa thì chắc chắn sẽ phải thất bại. Mà Thiên Sơn kiếm pháp chỉ vỏn vẹn có ba mươi sáu chiêu, cho nên Tần Phong đánh chưa đầy ba mươi chiêu là có thể thắng.

“Ngài hiểu Tần Phong lắm sao?” Mạc Tình hỏi Đường Kiệt. Không biết tại sao nhưng nàng phát hiện hôm nay Đường Kiệt nói rất nhiều, nhất là thường xuyên muốn trò chuyện với nàng, có vẻ rất khác thường.

“Tần Phong là một người rất đơn giản, rất dễ để hiểu huynh ấy.”

“Đơn giản?” Mạc Tình không hề đồng tình với câu nói này của Đường Kiệt. Nàng luôn cảm thấy Tần Phong thâm sâu đến khôn lường, nàng mất bảy năm mà vẫn không thể nào nhìn thấu được y.

Đường Kiệt di chuyển xe lăn đến gần Mạc Tình thêm một chút: “Cô đừng nhìn vào vẻ mặt của huynh ấy, đừng nghe những gì huynh ấy nói, đặc biệt là đừng nhìn nụ cười của huynh ấy, chỉ cần nhìn vào đôi mắt là có thể thấu hiểu được huynh ấy.”

Nàng vẫn không cách nào hiểu nổi, bởi vì mỗi lần Tần Phong nhìn nàng thì ánh mắt y đều mơ màng, luôn có rất nhiều thứ pha tạp ở trong ấy.

Nàng đã từng thử rất nhiều lần, muốn nhìn thấu ý nghĩ thật sự của y qua đôi măt ấy nhưng kết quả vẫn là vô ích.

“Đương nhiên là cô không thể nào hiểu được ánh mắt của hắn.” Lạc Vũ Minh lạnh lùng nói chen vào. “Bởi vì, những lúc hắn nhìn cô, đến cả bản thân hắn còn không biết mình đang nghĩ gì nữa là!”

Đường Kiệt bật cười, giống như vừa nghe một câu chuyện khá hài hước, cười một cách rất cường điệu: “Ta tưởng rằng Tần Phong chỉ mất hồn mất vía vì một nữ nhân thôi chứ…”

“Một nữ nhân?”

“Con người Tần Phong ngạo mạn, lạnh lùng, lập di, phóng khoáng nhưng lại rất thẳng thắn, vô tư và lương thiện. Với võ công và cá tính của huynh ấy, chắc chắn có thể vùng vẫy trong giang hồ như cá gặp nước, đáng tiếc lại gặp phải nữ ma đầu kia. Nữ nhân đó xé nát sự ngạo mạn của huynh ấy, làm tan chảy sự lạnh lùng của huynh ấy, đạp tan sự lập dị và phóng khoáng của huynh ấy, cuối cùng còn bóp chết sự thẳng thắn, vô tư và lương thiện của huynh ấy nữa!”

“Thế sao?” Mạc Tình cảm thấy dường như mỗi câu nói của Đường Kiệt đều có ẩn ý, giống như muốn thăm dò điều gì từ nàng vậy. Vì thế, nàng cố che giấu những con sóng đang cuộn lên trong lòng mình, buộc mình phải bình tĩnh mà ứng đối.

“Nếu là Tần Phong của trước kia, chắc chắn huynh ấy sẽ không vì một người mình không yêu mà quyết đấu với người khác.”

Ánh mặt trời buổi chiều trở nên nóng bức hơn, chiếu vào làm mắt nàng khó chịu. Một giọt nước mắt nhỏ xuống bộ y phục mà đỏ tươi.

Đường Kiệt nhìn vào mắt nàng, ung dung nói: “Huynh ấy hoàn toàn không muốn ra tay, nếu không Thu Nhất Lôi đã thua từ lâu rồi.”

Làm sao nàng lại không biết điều đó cơ chứ! Nàng và Tần Phong đã từng giao chiến với nhau, nàng biết một khi y đã xuất chiêu thì sẽ dùng toàn lực để đánh, dứt khoát và quyết liệt. Nhưng bây giờ mỗi chiêu thức của y đều lộ ra sự chần chừ, lưỡng lự.

Đường Kiệt lại nhích xe lăn đến gần nàng hơn nữa, kề sát vào tai nàng, nói nhỏ: “Sáng sớm hôm nay huynh ấy đã hỏi ta nếu cô có võ công thì có thể dùng nội lục để bảo vệ tâm mạch, giữ lại tính mạng hay không.”

“Cái gì?” Nàng cả kinh, hỏi lớn tiếng.

“Huynh ấy mà không còn võ công thì chẳng khác nào tự tìm đường chết. Đâu phải ai cũng may mắn như cô, có thể bình an vô sự ẩn mình suốt sáu năm trời…



Cuối cùng, mũi kiếm của Tần Phong dừng lại ngay trước cổ họng của Thu Nhất Lôi.

Thu Nhất Lôi toát mồ hôi lạnh.

Long bảo chủ nhẹ nhàng vỗ tay cổ vũ.

Long Thanh Nhi hưng phấn đến mức gần như không ngồi yên được.

“Ta tuyên bố người thắng cuộc trong đợt tỷ thí hôm nay là…” Uông tổng quản còn chưa nói hết lời thì đã có người cắt ngang: “Đợi đã!”

Khi giọng nói của Lạc Vũ Minh cất lên thì Mạc Tình mới phát hiện chiếc ghế bên cạnh mình đã trống không, còn Đường Kiệt thì lắc đầu: “Ta đã nói là ai cũng biết dùng chiêu đợi người khác tiêu hao thể lực này mà,


Snack's 1967