
Lương dụi mắt, cô nhất thời cho rằng mình nghe nhầm nên lắp bắp: "Thư ký Lưu, chú nói...ngày hôm nay?"
"Đúng rồi, chủ tịch đã bố trí chức vụ chính thức cho cô. Cô hãy đến công ty vào lúc 9 giờ."
Viêm Lương ngồi dậy, trong đầu xuất hiện một dấu hỏi to đùng, cô vớ đồng hồ báo thức bên cạnh giường, lúc này là 8 giờ 30 phút.
Lần này thì cô tỉnh táo hoàn toàn, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng.
Dù cố gắng hết sức, cô vẫn đi làm muộn.
10 giờ 5 phút Viêm Lương mới đến công ty. Khi lên tầng trên cùng, thư ký Lưu đã đợi cô từ bao giờ: "Cô hai mau vào trong đi."
Viêm Lương chỉnh lại cổ áo, đồng thời dõi theo hướng tay chỉ của thư ký Lưu, đó văn phòng CEO.
Đi đến cửa phòng, Viêm Lương đột nhiên ngây người.
Thấy cô đứng bất động trước cửa, thư ký Lưu thúc giục: "Sao cô hai vẫn chưa vào? Tổng giám đốc đợi cô lâu rồi."
Viêm Lương mở to mắt nhìn tấm biển đề tên CEO treo ngoài cửa: "Tấm biển này thay từ lúc nào vậy?"
"Chiều qua, người được chủ tịch mời làm CEO mới chính thức nhận lời. Tối qua, chúng tôi gọi người đến thay biển mới ngay."
Viêm Lương dường như hiểu ra vấn đề, nhưng cũng rất mơ hồ: "Vậy..."
Thư ký Lưu sốt ruột, liền giúp cô đẩy cửa phòng.
Qua cánh cửa hé mở, Viêm Lương nhìn thấy một người đang đứng bên cửa sổ.
Nghe thấy tiếng động, người đó liền quay đầu.
Viêm Lương cất giọng nghi hoặc: "Bố tôi bảo tôi đến đây làm gì cơ?"
"CEO mới nhậm chức cần một người trợ lý."
Lời của thư ký Lưu khiến Viêm Lương á khẩu trong nháy mắt.
Viêm Lương nán lại ở cửa vài phút, sau khi bị thư ký Lưu giục vào trong, cô phát hiện CEO mới nhậm chức đang đợi cô.
Từ thị bỏ ra một khoản tiền lớn xây dựng tòa tháp đôi này. Từ vị trí của Viêm Lương, có thể thấy tòa nhà đối diện phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Người đàn ông đang đứng bên cửa sổ có thân hình cao lớn, nổi bật trong bộ comple thủ công vừa vặn, như điểm nhấn của bức tranh phong cảnh đẹp đẽ.
Nói một cách chính xác, Viêm Lương mới chỉ gặp người đàn ông này bốn lần. Nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi, địa vị của cô đã thay đổi hoàn toàn.
Viêm Lương tạm thời không biết cô nên tiếp nhận sự sắp đặt của bố cô như thế nào. Vì vậy cô đứng im không lên tiếng, Tưởng Úc Nam lại là người mở miệng trước: "Good morning!"
"..." Viêm Lương không mấy tình nguyện khi phải đối diện với người đàn ông ăn vận quá chỉnh tề này: "...Good moring."
"Hình như em không vui khi gặp tôi ở đây thì phải."
"Tổng giám đốc Tưởng đa nghi rồi, không có chuyện đó đâu."
Có lẽ những lời giả dối lấy lòng của Viêm Lương khá buồn cười, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng cười khẽ của người đàn ông. Nhưng ngữ khí của anh đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Nghe nói hôm qua em đã triệu tập một số cổ đông để liên minh phản đối tôi làm CEO?"
Viêm Lương bắt đầu suy nghĩ xem người đàn ông trước mặt sau này liệu có luôn chĩa mũi nhọn vào cô trong công việc? Suy đi tính lại, cô thấy cô nên nhẫn nhịn thì hơn, vì vậy cô nói nhỏ: "Đó không phải là ý định của tôi, tôi bị đẩy vào tình huống một cách bị động. Hơn nữa tôi cũng đã bị trừng phạt, bị bố tôi ném đến đây làm đầy tớ của anh."
"Trợ lý không phải là đầy tớ. Đối với người bình thường, đây là một công việc tốt đến mức cần tranh nhau sứt đầu mẻ trán mới giành được. Bố em để em đến chỗ tôi làm việc, cũng vì mục đích muốn em sửa đổi tật xấu, học hỏi chút bản lĩnh. Từ chủ tịch nói thế nào nhỉ?" Tưởng Úc Nam đăm chiêu nhớ lại, ánh mắt anh ta lóe lên một tia bỡn cợt: "Đứa con gái này của tôi không dễ đối phó. Có lẽ cũng chỉ có cậu mới trị được nó."
Đúng là không thể đọ mồm với người này, Viêm Lương rất ghét những lời chế nhạo của Tưởng Úc Nam. Thế nhưng cô quyết định bỏ ngoài tai, lặng lẽ cúi đầu, bề ngoài tỏ ra phục tùng trong lòng nguyền rủa anh ta.
Tưởng Úc Nam vốn đứng bên cạnh cửa sổ, cách Viêm Lương chục bước chân. Trong lúc nói chuyện, anh từ từ tiến lại gần, đến trước mặt Viêm Lương mới dừng lại: "Đúng rồi, vết bỏng trên tay em thế nào rồi?"
Viêm Lương ngẩng đầu.
Cô không ngờ người đàn ông đứng gần cô như vậy.
Cách biệt về chiều cao và cảm giác bức người toát ra từ Tưởng Úc Nam khiến Viêm Lương lùi lại phía sau nửa bước. Ánh mắt cô lướt qua kẹp cà vạt đến cúc tay áo của anh. Thần sắc cô nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh: "Tổng giám đốc Tưởng, nếu không có việc gì, tôi xin phép ra ngoài. Tôi đột nhiên bị gọi đến đây mà không có sự chuẩn bị trước, tôi còn chưa biết văn phòng làm việc của tôi ở đâu."
Tưởng Úc Nam dường như rất thú vị trước bộ dạng đầy cảnh giác của Viêm Lương, anh nở nụ cười nhàn nhạt.
Viêm Lương quay người bước đi.
"Tôi có nhiệm vụ cho em." Tưởng Úc Nam đột nhiên mở miệng.
Viêm Lương buộc phải dừng lại, nghe anh nói tiếp: "Em hãy làm một bản phân tích số liệu cụ thể các dòng sản phẩm của công ty hiện nay, nêu các khuyết điểm kèm theo và phương án giải quyết. Hãy đặt trên bàn làm việc của tôi vào sáng ngày mai."
Viêm Lương dõi theo Tưởng Úc Nam đi đến bàn làm việc ngồi xuống, anh không bận tâm xem cô có ý kiến với yêu cầu của anh. Viêm Lương ngập ngừng rồi quyết định nhắc nhở anh: "Đây là công việc của bộ phận tiêu thụ và bộ