Teya Salat
Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323175

Bình chọn: 7.5.00/10/317 lượt.

gối. Khuôn mặt trắng nõn có chút ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn bị hôn đến sưng đỏ giờ phút này đang hơi chu lên.

Bảo bối của anh, xinh đẹp như vậy, mê người như vậy, thật khiến người ta say mê.

Cúi đầu, ngậm chắt lấy làn môi anh đào xinh xắn kia, trằn trọc qua lại.

Người đang ngủ say bỗng trong vô thức đẩy đẩy vật nặng trên người mình xuống, lẩm bẩm nói ra miệng "Hàn, em mệt lắm, đừng náo loạn nữa. . ."

"Bảo bối, được, anh không náo loạn nữa, bảo bối tiếp tục ngủ đi." Lãnh Liệt Hàn sủng nịnh mở miệng, khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô, gắt gao ôm lấy thân thể mảnh mai của cô vào lòng, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau.

Hạ Du Huyên từ từ mở to hai mắt, đôi mắt màu tím hồng khẽ chuyển động qua lại.

Người đàn ông này đã hành hạ cô cả một buổi chiều. Đến tối muộn mới để cho cô nghỉ ngơi.

Hạ Du Huyên rón ra rón rén đứng dậy, phát hiện người đàn ông vẫn đang ngủ say, khẩn trương khoác lên mình chiếc váy ngủ màu trắng, đôi chân trần cứ thế đi ra ngoài. Chỉ trong chốc lát lại quay trở về phòng ngủ, lẩm bẩm tự nói:

"Quên không mang dép, nếu không người đàn ông bá đạo này lại đòi trừng phạt mình." Nghĩ đến phương pháp Lãnh Liệt Hàn trừng phạt cô đều là ở trên giường, thân thể Hạ Du Huyên không nhịn được khẽ run một cái.

Sau khi mang xong đôi dép xinh xắn đáng yêu, cẩn cẩn thận thận đi ra ngoài, nhanh chân nhanh tay đóng cửa phòng lại.

Người đàn ông đang nằm trên giường, đôi mắt màu xanh lam đột nhiên mở ra.

Tại thời điểm Hạ Du Huyên khẽ động đậy thân mình, anh cũng đã thức dậy rồi. Thế nhưng anh lại giả bộ như vẫn đang ngủ say.

Muốn nhìn xem cô nhóc này rốt cuộc là muốn làm cái gì. Bình thường con méo nhỏ này chưa đến 12 giờ là chưa rời khỏi giường, hôm nay lại dậy sớm lạ thường, mới 8 giờ a.

Trong phòng bếp, do tâm tình khá tốt, bóng dáng nho nhỏ đang không ngừng bận rộn nấu canh gà.

Lãnh Liệt Hàn lúc này cũng đã thay xong bộ tây trang màu trắng, dựa vào bên cạnh cửa.

"Bảo bối, buổi sáng tốt lành."

Hạ Du Huyên chuẩn bị xong canh gà, cẩn thận bưng ra ngoài "Buổi sáng tốt lành. Hàn, mau nếm thử đi. Em tự tay nấu canh gà nha."

Lãnh Liệt Hàn cúi đầu xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, kết quả uống canh gà xuống, còn rất tà mị liếm liếm khóe môi "Rất ngon."

Ai ngờ, cô gái nào đó cao hứng nhảy dựng lên "Oa oa, vậy em có thể đem canh gà cho Oánh Oánh dùng rồi."

Lãnh Liệt Hàn tâm tình vốn vô cùng tốt, nghe thấy lời này của cô, sắc mặt bỗng dưng lạnh xuống, hóa ra cô nhóc này muốn biến anh thành chuột bạch đi thử đồ ăn sao?

"Hử? Bảo bối, thì ra không phải đặc biệt làm cho anh sao." Lãnh Liệt Hàn ghen tị kéo Hạ Du Huyên ôm vào trong lòng.

Hạ Du Huyên chợt khựng lại, tại sao cô lại quên mất người đàn ông này vô luận là ai cũng đều ăn dấm chua a.

Hôn lên khóe miệng người đàn ông một cái, lấy lòng nói "Hàn, Oánh Oánh ở bệnh viện không phải không có ai chiếu cố cô ấy hay sao? Em chỉ là lo lắng cho cô ấy mà thôi."

Lãnh Liệt Hàn nhàn nhạt mở miệng, ôm cô đi về phía bàn ăn "Bảo bối, anh đã sắp xếp 20 người vệ sĩ canh giữ chung quanh bệnh viện rồi, em còn lo lắng cái gì?"

"Nhưng trong phòng bệnh không có ai chăm sóc cho cô ấy a, em chỉ muốn đến đấy chăm sóc cô ấy thôi." Hạ Du Huyên giống như làm nũng quàng tay qua cổ người đàn ông.

"Cho nên mới sáng sớm em đã không thèm quan tâm đến anh ?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, hiển nhiên giờ phút này tâm tình của anh rất không tốt.

"Không phải a, em vẫn rất quan tâm đến anh mà."

"Vậy trong lòng em, em quan tâm anh hơn hay quan tâm đến người đang ở bên trong bệnh viện kia hơn?"

"Ơ. . ." Người đàn ông này tại sao lại trẻ con đến vậy a?

Thế nhưng lúc này đương nhiên phải chiều theo ý anh "Đương nhiên là người đàn ông của em."

Đường Sâm ở một bên an tĩnh ăn bữa sáng, nghe hai người mới sáng sớm tinh mơ đã nói những lời buồn nôn chết người như vậy, run rẩy nói "Này, hai người muốn ân ái lên đến tận giường luôn sao?"

"Chúng tôi sắp như vậy đó, làm sao, ghen tị à? Đi tìm Sương Sương đi a." Hạ Du Huyên ôm cổ người đàn ông, hôn 'chụt' một cái lên trên mặt của anh.

Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, nhẹ nhàng nắm cằm Hạ Du Huyên, hôn xuống môi cô "Bảo bối, ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng, đợi lát nữa anh bảo Thanh Long đưa em đến bệnh viện."

Hạ Du Huyên nhíu mày "Ơ? Anh không đi sao?"

"Ừm, hôm nay công ty có việc, buổi chiều anh đến bệnh viện đón em." Lãnh Liệt Hàn chậm rãi nói.

"Sao không sớm nói a." Hạ Du Huyên cầm bình giữ nhiệt đựng canh gà, đang chuẩn bị đứng dậy lại bị người đàn ông ôm vào trong ngực. Hung hăng hôn lên môi cô.

Nụ hôn vừa dứt.

Lãnh Liệt Hàn nhìn chằm chằm vào cô nhóc mới sáng sớm đã bỏ rơi mình, sủng nịnh mở miệng "Bảo bối, ăn sáng xong rồi đi."

Hạ Du Huyên chu miệng, bất mãn trừng mắt liếc nhìn người đàn ông nào đó một cái, ngoan ngoãn ăn bữa sáng.

Lãnh Liệt Hàn hài lòng nhìn cô ăn sáng.

"Em ăn xong rồi, em phải đi đây. . ." Hạ Du Huyên vội vàng đứng dậy, người đàn ông nào đó vội vàng kéo tay cô lại, nhắm trúng miệng cô hôn chụt một cái, rồi mới buông tay ra.

"Ừm, cẩn thận một chút."

"Biết rồi." Hạ Du Huyên cầm bình giữ nhiệt, hào hứng